Thế Giới Của Các Vị Thần

Chương 366: Gặp Trên Đường (2)

Chương 366: Gặp Trên Đường (2)Chương 366: Gặp Trên Đường (2)
Gặp Trên Đường (2)
Đi một chốc, Paloma đột nhiên nói: "Chắc ngươi đã nghe nói về ông nội của ta rồi đúng không?”
"Công lao của bệ hạ Theseus rất vĩ đại, mọi người đều biết." Valhein thâm nghĩ, danh tiếng của vị này tuyệt đối lọt vào hàng thập đại anh hùng Hy Lạp cổ, thậm chí có khả năng xếp vào bốn top đầu.
"Mặc dù không biết hiện giờ hắn đang mạo hiểm ở đâu, nhưng khi ta còn bé, hắn rất thích ôm ta đi dạo chơi xung quanh." Trên mặt Paloma lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Valhein thâm thở dài một hơi, nếu đoán không sai, hiện giờ có lẽ Theseus đang ở Minh giới, khả năng tìm đường chết của vị đại anh hùng này phải xếp số một số hai khắp Hy Lạp này.
"Ta nhớ rất rõ, năm ta năm tuổi, một trong các học trò của hắn chỉ huy một trận chiến, đã nhờ hắn chỉ dạy. Hắn ôm ta giống như dạo chơi mà đi trên chiến trường. Đó là một trận chiến công thành, cảm giác khi đó rất kỳ quái. Rõ ràng ông nội ôm ta đi ở tiền tuyết hai quân, rõ ràng không ngừng đi giữa hai quân, nhưng từ đầu đến cuối không hề có ai phát hiện hai chúng ta, tất cả tấn công khi tới gân đều bị chệch hướng đi, cho dù là ma pháp mạnh mẽ hay kỹ năng chiến đấu. Sau này ta suy nghĩ cẩn thận lại, hẳn đó chính là sức mạnh vĩ đại của Bán Thần."
"Khi đó ta còn rất nhỏ, cái gì cũng không hiểu, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cuộc chiến khốc liệt đến như vậy, khắp nơi đều là chém giết, đao kiếm lóe sáng, máu tươi vẩy ra, mặt mũi dữ tợn, cơ thể vặn vẹo, tay chân đứt lìa, tiếng vũ khí va chạm, tiếng đá rơi, tiếng rống phẫn nộ, tiếng kêu gào đau đớn... sau này thỉnh thoảng ta lại mơ về ngày đó, sau đó hóa thành một chiến sĩ, không ngừng chiến đấu ở trong mộng.
"Khi đó ta không muốn xem, nhưng ta là con gái của gia tộc Pandion, vì thế ta ép mình phải xem, ép mình thể nghiệm, cho dù ta chỉ có năm tuổi."
"Sau đó, đại quân Athens công phá cửa thành, xông vào trong thành. Ông nội ôm ta nhàn nhã dạo bước, như đi trong chỗ không người vậy. Lúc đầu ta còn dám nhìn, thế nhưng một màn kế tiếp không quản thế nào cũng không thể ngờ được, chỉ thấy bình dân lần lượt bị đuổi ra khỏi nhà, quỳ ở dưới đất, bị chiến mâu đâm chết, hoặc một kiếm chặt đầu, hoặc bị chiến chùy đập nát đầu. Nhất là những người phụ nữ tay trói gà không chặt, trong số bọn họ thậm chí có người đang mang thai, có người chỉ là trẻ con xấp xỉ với ta, tất cả đang lần lượt bị binh lính Athens giết chết."
"Ta nhìn không được nữa, đưa tay lên che mặt, òa khóc. Không phải ta khóc vì sợ, là vì buồn, là vì khổ sở, là vì thế giới đó và thế giới trong lòng ta không giống nhau. Ta vốn cho rằng, gia tộc Bán Thần giống như trong sách đã nói, là vì bảo vệ nhân loại mà tồn tại, là nhân danh Thần Linh để bảo vệ nhân loại. Ta vốn cho rằng, ta tu luyện cũng là vì thế, là vì bảo vệ người Hy Lạp. Nhưng ta không ngờ là, người Hy Lạp lại đang tàn sát lẫn nhau."
"Từ ngày đó trở đi ta mới biết, Hy Lạp là một khái niệm chung tạo thành vô số thành bang quốc gia chứ không phải một thế lực thống nhất."
"Ta quá khó chịu, khóc, chỉ mong ông nội mau mang ta rời đi."
"Ông nội hỏi ta tại sao lại khóc. Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ kỹ lời nói sau đó của hắn."
"Ông nội nói: 'Thì ra Paloma của ta muốn bảo vệ những người này, như vậy từ hôm nay trở đi con phải hướng về mục tiêu này mà tiến tới, liêu mạng học tập, liều mạng cố gắng, chăm chỉ tu hành, sở hữu sức mạnh, mạnh đến mức làm cho tất cả mọi người không thể tổn hại được người mà con muốn bảo vệ, bao gồm cả ta. Bằng không thì con chỉ là Paloma thích khóc, Paloma chỉ nói mạnh miệng mà thôi. ' khi đó ta không hiểu, chỉ biết khóc. Ông nội giống như không hề nghe thấy lời của ta, tiếp tục đi trong thành phố, cứ tiếp tục đi như thế."
"Đó là một ngày trải nghiệm đau khổ nhất đời này của ta, mặc dù sau đó xảy ra ra rất nhiều chuyện đau khổ nhưng không thể nào vượt qua được ngày đó. Bắt đầu từ ngày đó, ta mơ mơ hồ hồ biết được, ta nên trở thành người thế nào, ta nên làm chuyện gì. Ta cứ cho là như vậy, cho là mình đã biết."
"Thế nhưng, ngày hôm nay nghe thấy lời của ngươi, tận mắt chứng kiến tất cả những gì ngươi làm, ta mới hiểu được."
"Ta nhớ những người đáng thương đã chết trước mặt ta ngày hôm đó, ta nhớ lời của ông nội, cũng nhớ được lời mình nói khi đó, thế nhưng ta đã quên làm. Ta thực sự đã hoàn toàn quên đi."
"Thẳng đến khi ngươi ở trước mặt chúng ta nói ra những lời này, thẳng đến khi ngươi dẫn dắt bọn họ xông vào trấn Grey River, thẳng đến khi ngươi châm lên ngọn lửa rọi sáng Athens. Cám ơn ngươi, cũng đã rọi sáng trí nhớ ta.”
Paloma nói xong thì thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Trong mắt nàng chớp lóe ánh lửa kỳ dị.
"Như vậy, bây giờ nàng đã biết mình muốn trở thành người thế nào chưa?" Valhein hỏi.
Paloma dừng lại, tay cầm thương kiếm, xoay người nhìn sang Valhein, gương mặt bừng sáng, hai mắt xán lạn, tóc dài tung bay trong gió đêm, mỗi sợi tóc tựa hồ trong suốt lóe sáng.
"Ta muốn trở thành nữ chiến thần Hy Lạp!"
"Ngươi vì cái gì mà muốn trở thành nữ chiến thân?" Valhein hỏi.
"Bảo vệ tất cả mọi người mà ta muốn bảo vệ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận