Thế Giới Của Các Vị Thần

Chương 770: Valhein chột dạ

Chương 770: Valhein chột dạChương 770: Valhein chột dạ
Cách đó mười mét, Ajman mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt dịu dàng.
"Số phận đang đuổi theo ngươi, cũng sẽ vĩnh viễn đuổi theo ngươi."
Valhein thở dài nói: "Ta không muốn kết hôn với Bảng Bùn Vận Mệnh, ta chỉ muốn kết hôn với tình yêu mà thôi.
"Không sao, ngươi rồi sẽ yêu ta, ta cũng sẽ yêu ngươi, tất cả chỉ là vấn đề thời gian mà thôi." Giọng điệu của Ajman dịu dàng không gì sánh bằng, giống như rất sợ làm bị thương thú cưng của mình.
"Nếu như ta theo ngươi tới Ba Tư, ngươi sẽ thả bạn ta ra chứ?"
"Đương nhiên, bọn họ chẳng quan trọng gì với ta cả, ta là vì ngươi mà tới." Ajman nói.
"Vậy tương lai ngươi sẽ đối xử với ta thế nào, một tù nhân có thể đi lại xung quanh à?"
"Ta sẽ ở cùng ngươi, chỉ cần ngươi ở Ba Tư. Đương nhiên, nếu như tình cảm của chúng ta bên vững, ví dụ như có kết tinh tình yêu thì ngươi có thể đi tới bất cứ nơi nào ngươi muốn, ta không phải người phụ nữ ghen tị." Ajiman mỉm cười nói.
Valhein thầm nói trong lòng, người phụ nữ này quả nhiên cũng là móng heo.
"Ta chỉ muốn nghiên cứu ma pháp." Valhein nói.
"Không thành vấn đề, ta có thể cùng ngươi tới thường trú ở Miletus. Ta thậm chí còn có thể mời giáo viên của Học viện Plato." Ánh mắt Ajman lại càng hiền lành hơn, giống như hết thảy đều đã được xác định.
"Ta còn muốn mua bán tích lũy." Valhein nói.
"Tuy ở trong mắt ta, của cải của ngươi không đáng giá nhắc tới, nhưng đàn ông tích lũy chút tiền riêng cũng dễ hiểu, ta sẽ hợp tác với ngươi, để việc buôn bán của ngươi trải rộng khắp Ba Tư. Người nào dám cản ngươi, ta sẽ đánh tới tận cửa, để hắn nếm thử mùi vị của số phận." Ajman nói.
"Nói thật thì ta có chút động lòng rồi, ngươi tốt hơn nhiều so với đám lão âm... Học viện Plato.' Valhein bùi ngùi nói.
"Vậy chúng ta đi đi?”
Đột nhiên mặt đất chấn động, bầu trời chấn động, mặt trời biến mất, trời đất u ám.
Nháy mắt sau đó, vị trí cứ điểm Marathon ở phía đông có ánh sáng rọi chiếu.
Nhóm người quay đầu nhìn lại, một cột ánh sáng màu vàng phóng thẳng lên trời, cao chừng ngàn mét.
Cột ánh sáng màu vàng trên bầu trời, một ngôi sao hình chữ thập màu vàng thật lớn đang dùng tốc độ khó mà tin nổi bay tới.
Valhein sửng sốt cả người, tình cảnh này quá quen thuộc.
Chỉ là so với lúc ở núi Người Khổng Lồ đã phóng đại gấp mấy chục lần.
Valhein không yên lòng, đồng thời còn có chút vui vẻ.
"Đó là... Ajman hơi nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia sáng cảnh giác.
"Cút về đi!" Ajman giống như nữ hoàng nổi giận, bóng ảo Bảng Bùn Vận Mệnh nặng nề chấn động, trên không trung, một ngôi sao lớn trắng tinh trống rỗng xuất hiện, tỏa ra ánh sáng chói mắt tấn công về phía ngôi sao chữ thập màu vàng kia.
Bầu trời vốn màu vàng, lúc này hơn phân nửa đã bị ngôi sao lớn màu trắng kia nhuộm trắng.
Vàng và trắng đụng nhau, vàng và trắng đối đầu.
Âm...
Hai ngôi sao va chạm.
Một điểm sáng rực nổ tung trên không trung, một cột sáng đỏ trắng còn sáng ngời hơn cả mặt trời nối liền trời đất, phảng phất như muốn đâm thủng bầu trời, đâm thủng mặt đất.
Nháy mắt sau đó, chính giữa cột sáng nổ tung, hóa thành quả cầu ánh sáng to lớn đỏ ngầu cấp tốc phình to ra xung quanh, luồng khí và ánh sáng khủng khiếp quét ngang trời đất.
Mắt trần có thể nhìn thấy ánh sáng, luông khí, bụi và gió hất tung mặt đất, cát đất và cỏ cây cũng bị lật lên, tạo thành sóng đất cuồn cuộn.
Bụi bặm bão cát tung bay khắp bầu trời, nhưng ở ngoài trăm mét tựa hồ đụng tới vòng bảo vệ, im hơi lặng tiếng rơi xuống.
Chỉ có luông khí nóng rực và gió nhẹ phả lên mặt mọi người.
Giống như làn gió nóng sa mạc.
Ngoại trừ Ajman, mọi người đều ngây người như phỗng, đoán được có người bên cứ điểm Marathon ra tay, nhưng không đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sức mạnh khủng khiếp cỡ này đụng vào nhau liền phá hủy tất cả mọi thứ trong phạm vi mười mấy dặm, vượt xa cuộc chiến của Thánh Vực.
Chính là cuộc chiến Truyền Kỳ tiêu chuẩn.
Ở sâu trong cát bụi, một bóng đen không thể nhìn rõ đang chầm chậm bước tới, giống như ngọn nến lay động trong cơn gió.
Bóng đen đi qua phần cát bụi thì ngày càng rõ ràng hơn.
Đó là một cụ già cao lớn lưng còng. Trên đầu ông cụ, tóc bạc dựng đứng.
Năm tháng khắc thành một vết tang thương trên mặt hắn, nhưng ánh mắt của ông cụ lại sáng ngời như thiếu niên.
Đôi mắt của hắn giống như sao mai trước lúc bình minh.
Tay phải của hắn có ánh sáng vàng chói lóa.
Vẻ mặt Valhein có chút phức tạp nhìn thoáng qua vũ khí tỏa ánh sáng vàng trên tay phải Miltiades.
Thương kiếm Hoàng Kim, thần văn xanh thẳm.
Đây là lần thứ hai Valhein nhìn thấy thương kiếm Chiến Thắng, hơn nữa có chỗ khác biệt với lần đầu tiên nhìn thấy.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy thương kiếm Chiến Thắng, phần thân kiếm và thân thương nối liền có khảm hai lưỡi kiếm.
Nhưng bây giờ có khoảng sáu lưỡi kiếm, giống như cánh hoa ngăn cách thân kiếm và thương.
Thần lực màu vàng sậm vàng óng cuồn cuộn giống như một con rắn thật dài, chuyển động bên ngoài thương kiếm Chiến Thắng to lớn.
Bên ngoài thương kiếm Chiến Thắng, ánh sáng sắc bén, soi sáng trời đất.
"Anh trai Miltiades, trước đó ta vẫn không biết là ngài ra tay." Ajman mỉm cười, hơi cúi người chào hỏi.
Tất cả mọi người kinh ngạc.
Ajman cũng đã hơn ba mươi tuổi, Miltiades thì bảy mươi, tám mươi tuổi rồi, thế mà lại gọi là anh trai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận