Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê

Chương 97. -

Chương 97. -


Bất quá, Tống Nguyệt Minh cũng không có ở nhà họ Ngụy đợi lâu, buổi chiều, cô dâu sẽ được mời đến những nhà thân cận với nhà họ Ngụy ngồi trong chốc lát, mọi người đều cảm thấy như vậy sẽ làm nhà mình dính chút không khí vui mừng, ở Tiểu Tống Trang, so về độ thân cận thì không ai sánh bằng Tống Vệ Cầm, Tống Vệ Cầm đã sớm bảo Ngụy Tú Hồng nhìn chằm chằm bên này, người vừa đi, liền đến mời Tống Nguyệt Minh đến nhà bà trò chuyện.

Chờ lục tục có người đến mời cô dâu, Vương Bảo Trân bất đắc dĩ xòe tay: Đi qua nhà cô rồi!

Đến nhà Tống Vệ Cầm, Tống Nguyệt Minh cuối cùng cũng có thể thả lỏng, cắn hạt dưa uống chút trà, luôn cảm thấy còn chưa được bao lâu, Vệ Vân Khai liền tới đón cô về nhà, không chỉ như thế, trong tay còn xách theo hai con cá chép lớn vừa ra nồi.

Tống Vệ Cầm từ chối không cần: "Mẹ con đã đưa cho ta một con cá chép lớn rồi, sao con có thể lại muốn nữa chứ."

Vệ Vân Khai là nghe lệnh mà đến, nhất định phải làm cho Tống Vệ Cầm nhận lấy, cho dù hôm nay Tống Nguyệt Minh không tới chỗ này, hắn cũng phải đưa cá lại đây, đây là cấp bậc lễ nghĩa.

Chối từ nửa ngày, vẫn là Tống Nguyệt Minh mở miệng, Tống Vệ Cầm mới ngượng ngùng nhận lấy, hai người sóng vai đi ra ngoài, trên đường gặp được người khác, Vệ Vân Khai sẽ mở miệng kêu người trước, Tống Nguyệt Minh gọi theo là được.

Nhà họ Ngụy đã thu dọn sạch sẽ, trong nhà làm chuyện lớn, chén đũa bàn ghế đều có hàng xóm hỗ trợ thu dọn, trên cửa dán chữ song hỷ đỏ hồng, có thể thấy rõ nhà này đang có việc vui.

Đã đến chạng vạng, Vương Bảo Trân vào phòng bếp nấu cơm, không phải có câu con dâu mới vào cửa không ăn đồ thừa phải ăn đồ mới, mặc dù là một câu chê cười, bà cũng không thể để con dâu ăn cơm thừa canh cặn a, đồ ăn còn dư lại trong hôn lễ cứ để đấy từ từ mà ăn.

"Mẹ, con giúp mẹ nấu cơm đi."

"Không cần không cần, con vào ngồi đi, sao có thể để cho con động tay chứ."

Vương Bảo Trân động tác nhanh nhẹn, dấm chua lưu cải thảo, rau cần mộc nhĩ xào thịt, một người một chén canh gạo, bánh bao trắng ăn tùy thích, ăn xong cũng không bảo Tống Nguyệt Minh hỗ trợ thu dọn đồ đạc, đuổi bọn họ về phòng.

"Các con đi thu dọn đi, đợi chút nữa còn có người tới kìa!"

Nháo động phòng sao?

Tống Nguyệt Minh trầm mặc không nói gì cùng Vệ Vân Khai trở về phòng, chân còn chưa bước vào nhà chính, liền nghe bên ngoài có người hô lớn: "Khai ca, ăn cơm chưa?"

"Cô dâu có ở nhà không?"

Tống Nguyệt Minh có chút khẩn trương, sợ chơi phải những trò khác người.

Bảy tám người bước vào, đều là các thanh niên trai tráng như Vệ Vân Khai, một đám cũng coi như đàng hoàng tử tế, huống hồ còn có trẻ con theo vào, vừa vào cửa liền tìm ghế ngồi xuống, Tống Nguyệt Minh và Vệ Vân Khai sóng vai ngồi trên một cái ghế dài, trên bàn không biết lúc nào đã bày ra một mâm táo, năm sáu quả táo đỏ hồng, da dày nhưng thịt quả thơm ngọt, còn có mùi táo nồng đậm.

"Ơ, có táo này?"

Ngụy Ủng Quân lâu rồi chưa ăn táo, dự định cho hai người ăn một quả, còn có thể dư lại năm quả, đếm thử đầu người liền không khách khí chia năm quả ra ăn trước, còn lại một quả đỏ nhất thì dùng dây cột thật chặt, treo ở trước mặt hai người.

Tống Nguyệt Minh nhìn quả táo đung đưa trước mặt, lại xem quần chúng xung quanh nhìn chằm chằm cảnh bọn họ ăn táo, bảo trì một trái tim đầy hổ thẹn, chơi trò chơi ăn táo.

Đương nhiên, mọi người sẽ không dễ dàng để cho hai người ăn được táo, vốn chính là muốn nhìn đôi tân nhân ngẫu nhiên chuồn chuồn lướt nước thân mật với nhau, Tống Nguyệt Minh không hề ngoài ý cống hiến dâng nụ hôn đầu tiên ở trong trò chơi này, thiếu chút nữa là cắn trúng môi, cùng với răng chạm răng và răng chạm trán.

Bất quá may mắn trong lòng Vương Bảo Trân biết, còn chưa tới tám giờ liền đuổi người về: "Đều về nhà ngủ đi thôi, trời đã tối rồi!"

"Thím à, trời đã sớm tối rồi!"

"Vậy cũng phải trở về ngủ đi, không đi nữa, về sau thím gặp được cô gái tốt sẽ không giới thiệu cho ngươi đó!"

Mấy người đàn ông còn độc thân không thể đắc tội người có khả năng làm bà mối của mình trong tương lai, mỗi người tự chia kẹo mừng, nói nói cười cười bước ra nhà họ Ngụy.

Tống Nguyệt Minh cảm thấy cả thế giới đều trở nên yên tĩnh, Vương Bảo Trân dặn dò cô: "Trong bếp có một nồi nước ấm, muốn tắm rửa thì tắm rửa, ngày mai không cần phải dậy sớm, cứ ngủ đi, đến giờ ăn cơm mẹ gọi các con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận