Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê
Chương 91. -
Chương 91. -
"Cương Tử, chờ Nguyệt Minh kết hôn con liền thành thành thật thật ở nhà chờ mẹ làm mai nghe chưa!" Chừng nào Tống Kiến Cương chưa kết hôn, Hoàng Chi Tử liền không yên tâm chừng đó.
"Con biết rồi."
"Con thành thật chút cho mẹ, đừng làm chuyện xấu, chờ làm xong đồ cưới của em gái con, con cũng theo người trong thôn đi đào mương đi!"
Tống Kiến Cương bất mãn đồng ý, vừa lúc Tống Nguyệt Minh đi vào nhà chính, anh đánh giá một chút, buồn bực không thôi, cảm thấy gần đây em út luôn bất hòa với mình.
Tống Nguyệt Minh nhìn thẳng vào mắt của anh ta, ngược lại làm cho Tống Kiến Cương cảm thấy không được tự nhiên mà dời tầm mắt, gần đây Tống Kiến Cương cách xa Dương Hồng Vệ, đơn độc một mình, phỏng chừng còn đang cân nhắc là ai lấy đi vàng thỏi của anh ta.
Cuối tháng 10, Hoàng Chi Tử và Tống Vệ Quốc thông báo cho những người thân cận biết, con gái nhà mình chuẩn bị xuất giá, vì thế liền có người lục tục đến nhà họ Tống tặng quà cưới cho Tống Nguyệt Minh, đương nhiên là những người thân cận.
Tiền trong tay bà nội Tống đều do hai đứa con trai hiếu kính, lấy ra hai mươi đồng cho Tống Nguyệt Minh, Lâm Tú Phương cho mười đồng, làm anh cả chị dâu cả, hai người Tống Kiến Binh cho mười đồng, này đều không tính là ít, Tống Kiến Cương không kết hôn, liền không cần phải cho số tiền này.
Tống Vệ Lan trở về một chuyến đưa năm đồng, như cũ vẻ mặt mất hứng , nhưng không ai thèm quan tâm đến bà.
Tống Vệ Quốc cũng viết một phong thư cho con thứ ba, báo cho anh ta biết ngày Tống Nguyệt Minh xuất giá, con thứ ba đã hơn một năm không trở về thăm người thân, cũng không biết năm nay có thể về hay không.
Bước vào tháng 11, nhà họ Tống xem như đã sắp xếp chuẩn bị tất cả, Tống Nguyệt Minh ngủ đông cũng dần dần trở nên khẩn trương vì ngày vào cửa sắp đến.
Lại nói như thế nào đều là cô gái mới lớn lần đầu tiên lên kiệu a.
Tục ngữ nói, lúa mạch mùa đông bị tuyết lấp dày ba tầng, năm sau sẽ kê cao gối mà ngủ ( bội thu ), nhưng năm nay Hoàng Chi Tử luôn cầu trời đừng đổ tuyết nữa, nếu ngày con gái xuất giá mà trời đổ tuyết thì thật sự không tốt làm, càng tới gần ngày ấy, Hoàng Chi Tử lại càng ngủ không được, cứ nằm trên giường lăn qua lộn lại, trực tiếp đánh thức Tống Vệ Quốc.
"Bà làm gì vậy? Có chút hơi ấm đều bị ngươi làm bay mất rồi!"
Hoàng Chi Tử trong chăn đá ông một chân, thở dài một tiếng, rồi lại hỏi: "Quân tử cũng chưa hồi âm, Nguyệt Minh sắp xuất giá rồi, ông nói xem, trong nhà sắp thiếu người nữa rồi."
Tống Vệ Quốc hừ lạnh: "Chuẩn bị bắt đầu bận rộn đủ mọi chuyện, với có đứa cháu trai còn chưa đủ để cho bà bận tâm à? Sao mà suốt ngày cứ tự tìm việc cho bản thân thế?"
Chút thương cảm trong lòng Hoàng Chi Tử phút chốc bị Tống Vệ Quốc tạt cho một chậu nước lạnh.
Đêm dần khuya, Hoàng Chi Tử kéo chặt chuẩn bị ngủ, bên ngoài tiếng gió xào xạc nghe thật rợn người, còn chưa nhắm mắt lại liền nghe thấy bên ngoài có ai đó xì xào, bà lại đạp Tống Vệ Quốc thêm một chân.
"Ông nghe thấy gì không, bên ngoài có người đang nói chuyện?"
Tống Vệ Quốc miễn cưỡng mở mắt ra nghe ngóng, buồn ngủ nói: "Ai đâu mà nói chuyện, không có đâu, tiếng gió thổi đó!"
Hoàng Chi Tử nửa tin nửa ngờ, chờ trong chốc lát, quả nhiên có người đang đứng bên ngoài gọi cha mẹ, hai người vội vàng ngồi dậy, khoác thêm áo bông, cầm đèn điện chạy ra ngoài.
"Cha? Mẹ?"
"Đến đây, đến đây!"
Mở cửa, Tống Kiến Quân cười đùa lại gọi một tiếng cha mẹ, Hoàng Chi Tử vỗ vỗ bả vai lạnh lẽo của anh: "Quân tử, sao bây giờ con lại về tới rồi, cũng không nói với trong nhà một tiếng, để cho cha con đi đón con!"
Tống Kiến Quân xách hành lý tiến vào, giải thích: "Con có viết thư hồi âm cho mọi người, đã nhận được chưa?"
"Không có a."
"Vậy cũng có thể là do tuyết rơi làm trễ nãi thư từ, không có chuyện gì, con đây không phải đã trở lại sao."
"Nhanh trở về phòng, ở ngoài này lạnh lắm."
Động tĩnh trong nhà không nhỏ, xung quanh còn có tiếng chó sủa gâu gâu, Tống Kiến Binh đẩy cửa ra, nhìn thấy Tống Kiến Quân cũng vô cùng vui mừng, Tống Kiến Cương và Tống Nguyệt Minh cũng chạy ra, duy chỉ có Đại Bảo vẫn say giấc nồng.
Tống Kiến Quân nhìn kỹ Tống Nguyệt Minh một chút, trong đôi mắt to mày rậm đều tràn đầy ý mừng, không ngừng gật đầu: "Nguyệt Minh quả nhiên đã trưởng thành, may mắn anh về trước lúc em xuất giá!"
Đối mặt với phần tâm ý như vậy, Tống Nguyệt Minh cảm động đến nói không nên lời, nghẹn họng hô một tiếng: "Anh ba."
"Cương Tử, chờ Nguyệt Minh kết hôn con liền thành thành thật thật ở nhà chờ mẹ làm mai nghe chưa!" Chừng nào Tống Kiến Cương chưa kết hôn, Hoàng Chi Tử liền không yên tâm chừng đó.
"Con biết rồi."
"Con thành thật chút cho mẹ, đừng làm chuyện xấu, chờ làm xong đồ cưới của em gái con, con cũng theo người trong thôn đi đào mương đi!"
Tống Kiến Cương bất mãn đồng ý, vừa lúc Tống Nguyệt Minh đi vào nhà chính, anh đánh giá một chút, buồn bực không thôi, cảm thấy gần đây em út luôn bất hòa với mình.
Tống Nguyệt Minh nhìn thẳng vào mắt của anh ta, ngược lại làm cho Tống Kiến Cương cảm thấy không được tự nhiên mà dời tầm mắt, gần đây Tống Kiến Cương cách xa Dương Hồng Vệ, đơn độc một mình, phỏng chừng còn đang cân nhắc là ai lấy đi vàng thỏi của anh ta.
Cuối tháng 10, Hoàng Chi Tử và Tống Vệ Quốc thông báo cho những người thân cận biết, con gái nhà mình chuẩn bị xuất giá, vì thế liền có người lục tục đến nhà họ Tống tặng quà cưới cho Tống Nguyệt Minh, đương nhiên là những người thân cận.
Tiền trong tay bà nội Tống đều do hai đứa con trai hiếu kính, lấy ra hai mươi đồng cho Tống Nguyệt Minh, Lâm Tú Phương cho mười đồng, làm anh cả chị dâu cả, hai người Tống Kiến Binh cho mười đồng, này đều không tính là ít, Tống Kiến Cương không kết hôn, liền không cần phải cho số tiền này.
Tống Vệ Lan trở về một chuyến đưa năm đồng, như cũ vẻ mặt mất hứng , nhưng không ai thèm quan tâm đến bà.
Tống Vệ Quốc cũng viết một phong thư cho con thứ ba, báo cho anh ta biết ngày Tống Nguyệt Minh xuất giá, con thứ ba đã hơn một năm không trở về thăm người thân, cũng không biết năm nay có thể về hay không.
Bước vào tháng 11, nhà họ Tống xem như đã sắp xếp chuẩn bị tất cả, Tống Nguyệt Minh ngủ đông cũng dần dần trở nên khẩn trương vì ngày vào cửa sắp đến.
Lại nói như thế nào đều là cô gái mới lớn lần đầu tiên lên kiệu a.
Tục ngữ nói, lúa mạch mùa đông bị tuyết lấp dày ba tầng, năm sau sẽ kê cao gối mà ngủ ( bội thu ), nhưng năm nay Hoàng Chi Tử luôn cầu trời đừng đổ tuyết nữa, nếu ngày con gái xuất giá mà trời đổ tuyết thì thật sự không tốt làm, càng tới gần ngày ấy, Hoàng Chi Tử lại càng ngủ không được, cứ nằm trên giường lăn qua lộn lại, trực tiếp đánh thức Tống Vệ Quốc.
"Bà làm gì vậy? Có chút hơi ấm đều bị ngươi làm bay mất rồi!"
Hoàng Chi Tử trong chăn đá ông một chân, thở dài một tiếng, rồi lại hỏi: "Quân tử cũng chưa hồi âm, Nguyệt Minh sắp xuất giá rồi, ông nói xem, trong nhà sắp thiếu người nữa rồi."
Tống Vệ Quốc hừ lạnh: "Chuẩn bị bắt đầu bận rộn đủ mọi chuyện, với có đứa cháu trai còn chưa đủ để cho bà bận tâm à? Sao mà suốt ngày cứ tự tìm việc cho bản thân thế?"
Chút thương cảm trong lòng Hoàng Chi Tử phút chốc bị Tống Vệ Quốc tạt cho một chậu nước lạnh.
Đêm dần khuya, Hoàng Chi Tử kéo chặt chuẩn bị ngủ, bên ngoài tiếng gió xào xạc nghe thật rợn người, còn chưa nhắm mắt lại liền nghe thấy bên ngoài có ai đó xì xào, bà lại đạp Tống Vệ Quốc thêm một chân.
"Ông nghe thấy gì không, bên ngoài có người đang nói chuyện?"
Tống Vệ Quốc miễn cưỡng mở mắt ra nghe ngóng, buồn ngủ nói: "Ai đâu mà nói chuyện, không có đâu, tiếng gió thổi đó!"
Hoàng Chi Tử nửa tin nửa ngờ, chờ trong chốc lát, quả nhiên có người đang đứng bên ngoài gọi cha mẹ, hai người vội vàng ngồi dậy, khoác thêm áo bông, cầm đèn điện chạy ra ngoài.
"Cha? Mẹ?"
"Đến đây, đến đây!"
Mở cửa, Tống Kiến Quân cười đùa lại gọi một tiếng cha mẹ, Hoàng Chi Tử vỗ vỗ bả vai lạnh lẽo của anh: "Quân tử, sao bây giờ con lại về tới rồi, cũng không nói với trong nhà một tiếng, để cho cha con đi đón con!"
Tống Kiến Quân xách hành lý tiến vào, giải thích: "Con có viết thư hồi âm cho mọi người, đã nhận được chưa?"
"Không có a."
"Vậy cũng có thể là do tuyết rơi làm trễ nãi thư từ, không có chuyện gì, con đây không phải đã trở lại sao."
"Nhanh trở về phòng, ở ngoài này lạnh lắm."
Động tĩnh trong nhà không nhỏ, xung quanh còn có tiếng chó sủa gâu gâu, Tống Kiến Binh đẩy cửa ra, nhìn thấy Tống Kiến Quân cũng vô cùng vui mừng, Tống Kiến Cương và Tống Nguyệt Minh cũng chạy ra, duy chỉ có Đại Bảo vẫn say giấc nồng.
Tống Kiến Quân nhìn kỹ Tống Nguyệt Minh một chút, trong đôi mắt to mày rậm đều tràn đầy ý mừng, không ngừng gật đầu: "Nguyệt Minh quả nhiên đã trưởng thành, may mắn anh về trước lúc em xuất giá!"
Đối mặt với phần tâm ý như vậy, Tống Nguyệt Minh cảm động đến nói không nên lời, nghẹn họng hô một tiếng: "Anh ba."
Bạn cần đăng nhập để bình luận