Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê
Chương 298. -
Chương 298. -
Tống Nguyệt Minh phe phẩy chiếc quạt hương bồ, ăn kem cây anh mang về. Hương sữa nồng đậm khiến một chút buồn bực trong lòng biến mất hoàn toàn, cô như thường ngày đem mọi chuyện từ đầu đến đuôi kể cho anh nghe.
“Lúc trước em thực sự sợ hai người bọn họ đánh nhau làm liên lụy đến em, đàn ông đều sẽ đánh vợ mình sao?”
“...... Tùy người thôi.”
Cũng đúng.
Nhưng trên thực tế, rất ít cặp vợ chồng nào không cãi nhau đánh nhau. Hiên tại đại đa số đều là xem mắt rồi kết hôn, trước khi kết hôn căn bản là mới gặp nhau có mấy lần, đôi bên không hiểu nhau nên việc không vừa ý mà cãi nhau đánh nhau nhiều như cơm bữa. Giống như nhà bác gái Hồ sát vách, con dâu cả với con trai cả hôm trước vừa cãi nhau một trận, mấy nhà hàng xóm xung quanh đều tới xem.
Vệ Vân Khai nhìn cô ngẩn người không biết đang suy nghĩ gì, đi tới chạm nhẹ lên chóp mũi nàng: “Sau này nếu có chuyện gì thì nhờ người đi gọi anh, anh đã nhờ bác gái Hồ giúp đỡ chăm sóc cho em.”
“Được.” Thật ra là Tống Nguyệt Minh muốn lắp đặt một bộ điện thoại bàn cố định, nhưng giá cả quá đắt, phải lấy khoản tiết kiệm ra mới có thể lắp đặt một bộ, căn bản không đáng giá. Hơn nữa trong trạm máy nông nghiệp cũng không có điện thoại, lắp đặt rồi thì biết gọi cho ai?
“Phải rồi, rất nhanh sẽ tới mười lăm tháng tám, anh có phải tặng cho ai cái gì không? Chúng ta phải đi mua sớm.” Ngày lễ ngày tết là thời điểm mua đồ khó khăn nhất, có tem phiếu cũng không bán, Tống Nguyệt Minh muốn chuẩn bị từ sớm.
Vệ Vân Khai suy nghĩ một lúc: “Hai vị lãnh đạo trong trạm đi thăm một chuyến là được, người khác thì không cần lắm, em viết những đồ lễ cần chuẩn bị vào một tờ đơn, anh bớt chút thời gian đi mua, em không cần chạy đi chạy lại.”
Bọn họ ở trong thành không có người thân nào, việc cần đi lại cũng ít, kể cả Ngụy gia, từ khi bà cụ Ngụy xuất viện về nhà bọn họ cũng không trở về thăm, định là mười lăm tháng tám trở về một chuyến là được.
Tống Nguyệt Minh liền đồng ý, ăn tết chẳng qua chủ yếu nhất là nhà chồng và nhà mẹ đẻ, người nhà mẹ đẻ phải biếu gà quay, món này có thể tự mình làm, nhân tiện làm luôn cho Ngụy gia, đồ phải mua thì có bánh trung thu, đồ đóng hộp, thịt cá các loại.
Đi kèm với danh sách còn có ba mươi đồng.
“Không tiêu tốn nhiều tiền vậy đâu. Hai mươi đồng là đủ rồi.”
Tống Nguyệt Minh khó hiểu nhìn anh một cái: “Anh còn chê tiền nhiều?”
Vệ Vân Khai lấy hai mươi đồng, thản nhiên nói: “Không đủ sẽ nói với em, anh vẫn còn tiền trong người mà.”
Anh thậm chí còn hỏi ngược lại: “Tiểu Giang thường xuyên nói không đủ tiền tiêu, vợ của cậu ta quản tiền rất chặt, em cứ yên tâm về anh như vậy sao?”
“Anh không đánh bạc, không chơi gái, không hút thuốc, em quản anh làm gì?”
“......Em đúng là rất yên tâm về anh.”
Tống Nguyệt Minh tay chống hông ngang ngược nói: “Đây gọi là em tin tưởng nhân phẩm của anh, anh không được làm phụ lòng tin của tổ chức đâu đó.”
“Tuân lệnh.”
Ăn cơm xong, Tống Nguyệt Minh theo thói quen sờ sờ bụng dưới, hiện tại đã có một chút độ cong. Hoàng Chi Tử nói cô có thể thuộc loại tương đối lộ rõ, thân thể có thể sẽ hơi nặng nề, cô bắt đầu lo lắng xem mùa đông nên mặc quần áo như thế nào mới ổn.
Vệ Vân Khai cũng lại gần nhẹ nhàng sờ một cái, trong lòng cảm giác rất phức tạp, từ vui mừng mơ hồ đến tiếp thu được việc mình sắp có con, cảm giác khó hiểu không thể nói thành lời.
“Hai ngày nay có mệt không?”
“Vẫn ổn, chỉ chụp ảnh mà thôi, nhưng hai ngày nữa anh phải giúp em rửa ảnh đó thần đồng.
Gần tới Trung thu, người tới chụp ảnh gia đình tương đối nhiều, Tống Nguyệt Minh làm ăn không tệ. Khai trương hơn một tháng, trừ phí mua phim thì lợi nhuận còn hơn hai trăm sáu mươi tệ, gấp đôi tiền lương của Vệ Vân Khai. Trung thu bận rộn một chút cũng đáng giá, còn có người biết nơi này có thể rửa ảnh, muốn đem cuộn phim đã chụp rồi tới để rửa. Ngoại trừ người quen của Vệ Vân Khai, những người khác Tống Nguyệt Minh tạm thời không đồng ý, kiếm thêm được một ít tiền cũng tốt, nhưng rửa ảnh quá rườm rà. Quãng thời gian này cô muốn thư giãn.
Tống Nguyệt Minh phe phẩy chiếc quạt hương bồ, ăn kem cây anh mang về. Hương sữa nồng đậm khiến một chút buồn bực trong lòng biến mất hoàn toàn, cô như thường ngày đem mọi chuyện từ đầu đến đuôi kể cho anh nghe.
“Lúc trước em thực sự sợ hai người bọn họ đánh nhau làm liên lụy đến em, đàn ông đều sẽ đánh vợ mình sao?”
“...... Tùy người thôi.”
Cũng đúng.
Nhưng trên thực tế, rất ít cặp vợ chồng nào không cãi nhau đánh nhau. Hiên tại đại đa số đều là xem mắt rồi kết hôn, trước khi kết hôn căn bản là mới gặp nhau có mấy lần, đôi bên không hiểu nhau nên việc không vừa ý mà cãi nhau đánh nhau nhiều như cơm bữa. Giống như nhà bác gái Hồ sát vách, con dâu cả với con trai cả hôm trước vừa cãi nhau một trận, mấy nhà hàng xóm xung quanh đều tới xem.
Vệ Vân Khai nhìn cô ngẩn người không biết đang suy nghĩ gì, đi tới chạm nhẹ lên chóp mũi nàng: “Sau này nếu có chuyện gì thì nhờ người đi gọi anh, anh đã nhờ bác gái Hồ giúp đỡ chăm sóc cho em.”
“Được.” Thật ra là Tống Nguyệt Minh muốn lắp đặt một bộ điện thoại bàn cố định, nhưng giá cả quá đắt, phải lấy khoản tiết kiệm ra mới có thể lắp đặt một bộ, căn bản không đáng giá. Hơn nữa trong trạm máy nông nghiệp cũng không có điện thoại, lắp đặt rồi thì biết gọi cho ai?
“Phải rồi, rất nhanh sẽ tới mười lăm tháng tám, anh có phải tặng cho ai cái gì không? Chúng ta phải đi mua sớm.” Ngày lễ ngày tết là thời điểm mua đồ khó khăn nhất, có tem phiếu cũng không bán, Tống Nguyệt Minh muốn chuẩn bị từ sớm.
Vệ Vân Khai suy nghĩ một lúc: “Hai vị lãnh đạo trong trạm đi thăm một chuyến là được, người khác thì không cần lắm, em viết những đồ lễ cần chuẩn bị vào một tờ đơn, anh bớt chút thời gian đi mua, em không cần chạy đi chạy lại.”
Bọn họ ở trong thành không có người thân nào, việc cần đi lại cũng ít, kể cả Ngụy gia, từ khi bà cụ Ngụy xuất viện về nhà bọn họ cũng không trở về thăm, định là mười lăm tháng tám trở về một chuyến là được.
Tống Nguyệt Minh liền đồng ý, ăn tết chẳng qua chủ yếu nhất là nhà chồng và nhà mẹ đẻ, người nhà mẹ đẻ phải biếu gà quay, món này có thể tự mình làm, nhân tiện làm luôn cho Ngụy gia, đồ phải mua thì có bánh trung thu, đồ đóng hộp, thịt cá các loại.
Đi kèm với danh sách còn có ba mươi đồng.
“Không tiêu tốn nhiều tiền vậy đâu. Hai mươi đồng là đủ rồi.”
Tống Nguyệt Minh khó hiểu nhìn anh một cái: “Anh còn chê tiền nhiều?”
Vệ Vân Khai lấy hai mươi đồng, thản nhiên nói: “Không đủ sẽ nói với em, anh vẫn còn tiền trong người mà.”
Anh thậm chí còn hỏi ngược lại: “Tiểu Giang thường xuyên nói không đủ tiền tiêu, vợ của cậu ta quản tiền rất chặt, em cứ yên tâm về anh như vậy sao?”
“Anh không đánh bạc, không chơi gái, không hút thuốc, em quản anh làm gì?”
“......Em đúng là rất yên tâm về anh.”
Tống Nguyệt Minh tay chống hông ngang ngược nói: “Đây gọi là em tin tưởng nhân phẩm của anh, anh không được làm phụ lòng tin của tổ chức đâu đó.”
“Tuân lệnh.”
Ăn cơm xong, Tống Nguyệt Minh theo thói quen sờ sờ bụng dưới, hiện tại đã có một chút độ cong. Hoàng Chi Tử nói cô có thể thuộc loại tương đối lộ rõ, thân thể có thể sẽ hơi nặng nề, cô bắt đầu lo lắng xem mùa đông nên mặc quần áo như thế nào mới ổn.
Vệ Vân Khai cũng lại gần nhẹ nhàng sờ một cái, trong lòng cảm giác rất phức tạp, từ vui mừng mơ hồ đến tiếp thu được việc mình sắp có con, cảm giác khó hiểu không thể nói thành lời.
“Hai ngày nay có mệt không?”
“Vẫn ổn, chỉ chụp ảnh mà thôi, nhưng hai ngày nữa anh phải giúp em rửa ảnh đó thần đồng.
Gần tới Trung thu, người tới chụp ảnh gia đình tương đối nhiều, Tống Nguyệt Minh làm ăn không tệ. Khai trương hơn một tháng, trừ phí mua phim thì lợi nhuận còn hơn hai trăm sáu mươi tệ, gấp đôi tiền lương của Vệ Vân Khai. Trung thu bận rộn một chút cũng đáng giá, còn có người biết nơi này có thể rửa ảnh, muốn đem cuộn phim đã chụp rồi tới để rửa. Ngoại trừ người quen của Vệ Vân Khai, những người khác Tống Nguyệt Minh tạm thời không đồng ý, kiếm thêm được một ít tiền cũng tốt, nhưng rửa ảnh quá rườm rà. Quãng thời gian này cô muốn thư giãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận