Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê

Chương 219. -

Chương 219. -


“Mẹ cũng không ép buộc chúng, không phải thường xuyên nhìn thấy sao? Thế nhưng anh hai con lại chẳng đồng ý gì cả, mẹ đoán… hừ!”

Dương Mẫn cũng sắp sinh con rồi, Hoàng Chi Tử thật sự không hiểu vì sao mình lại sinh ra một tên ngu ngốc như thế, lại nghĩ con gái mình chắc chắc không muốn nghe tin tức về Dương Mẫn, lập tức sửa lời.

“Ở trong thôn của con có cô gái nào thích hợp không, nếu có thế lập tức lo nghĩ cho anh ba của con đi.”

Tống Minh Nguyệt đồng ý: “Con chưa thấy, chờ con về hỏi lại một chút.”

“Được, đúng rồi, chuyện đó vẫn chưa có tin tức gì sao?”

“Vẫn chưa ạ, có tin tức gì con sẽ nói với mẹ.”

Hoàng Chi Tử nhíu mày: “Hay là đến bệnh viện kiểm tra một chút đi?”

“Không cần đâu, trong lòng con tự hiểu rõ.”

“Thế mẹ chồng con cũng không thúc giục con à? Con của con có số gì? Chờ mẹ rãnh sẽ đưa con đến bệnh viện kiểm tra một chút.”

Tống Minh Nguyệt không biết làm sao: “Mẹ, con thật sự không sao cả, mẹ đưa con đến khám bác sĩ cũng đồng nghĩa với việc chúng ta chột dạ thế nào, không mang thai thì không mang thai được thôi.”.

Nếu như cốt truyện không thể thay đổi, nói không chừng cô và Vệ Vân Khai đã định trước sẽ không thể có con, nếu phải cải biến nữa thì quá khó khăn.

Hoàng Chi Tử tức giận gõ đầu cô một cái: “Được, được, được, mẹ không hỏi con nữa, con muốn làm sao thì làm. Chẳng phải mẹ đang nghĩ cho con sao, nếu như bây giờ con mang thai. Nhị Bảo đã lớn một mình chị dâu con lo được, anh hai, anh ba của con đều không chắc có kết hôn hay không, chẳng phải chỉ có thể trông con của con thôi sao? Chị dâu con thì còn phải sinh, mẹ chồng con có cháu trai cháu gái nhiều như thế, chắc không kịp trông con cho con đâu!”

Bà vẫn chưa nói xong, dù sao Vệ Vân Khai cũng không phải con ruột của Vương Bảo Trân, thế nên có thể tận tâm tận lực giúp đỡ con gái lúc sinh con hay không vẫn chưa nói được, bà có thể yên tâm sao!

Tống Nguyệt Minh cũng không nghĩ tới chuyện này: “Con biết rồi mẹ, đương nhiên mẹ nghĩ cho con rồi, nếu con có tin tức gì con sẽ báo cho mẹ biết được không?”

Hoàng Chi Tử còn có thể làm gì được, chẳng phải con gái nói gì thì nghe đó sao.

Lúc bọn họ tới bao lớn bao nhỏ, lúc về cũng chẳng thua thiệt bao nhiêu, mấy quả mận, mơ, đào đỏ trồng ở nhà cũ đều cho con gái mang về ăn. Ngoài ra còn có trứng muối tự làm, Tống Vệ Quốc làm trứng muối rất ngon, trứng muối người khác làm không có được hoa thông, mỗi một quả trứng muối ông làm đều có hoa thông. Hương thơm trơn láng không có mùi là lạ, đến mỗi mùa thu hoạch lúa mì luôn có người mời Tống Vệ Quốc làm trứng muối, người nông dân vất vả cả ngày trở về uống rượu ăn trứng muối là một sự hưởng thụ vô cùng lớn.

Hoàng Chi Tử cho khoảng chừng năm, sáu chục quả trứng muối, cũng không quên dặn dò ngay trước mặt Vệ Vân Khai: “Gửi cho bố con một ít, nếu không đủ ăn cứ tới lấy thêm là được.”

“Cảm ơn mẹ.”

“Cảm ơn cái gì, trên đường đi cẩn thận một chút.”

Lúc này đi xe đạp về cũng đã hơi nóng, trên cánh đồng toàn dân làng đang lao động, dọc đường không tránh khỏi phải chào hỏi vài người, nhìn thấy những chiếc túi lớn nhỏ trên tay lái, biểu cảm khác nhau. Nhà họ Tống đúng là cưng chiều con gái, con về nhà mẹ đẻ mang theo không ít đồ.

Dương Hồng Vệ và mẹ anh ta cũng có mặt trong số những người này, mẹ Dương chua chát nói: “Con nói xem, nếu ban đầu chúng ta thành công, có cha mẹ vợ như nhà họ Tống, chúng ta còn phải làm lụng cực khổ như thế nữa sao?”

Dương Hồng Vệ yên lặng không nói, kể từ sau khi bị Tống Minh Nguyệt và anh cả cô đánh đã ngoan ngoãn hơn, bây giờ lại gặp Tống Minh Nguyệt, lập tức nhớ lại cảm giác đau đớn, nằm trên giường bệnh suốt hơn nửa tháng.

Mận đỏ, mơ vàng và đào là những thứ không thể để lâu được, Hoàng Chi Tử cho Tống Minh Nguyệt mang về làm quà, cô mang sang nhà lớn một ít, sau đó lại cho Tống Vệ Đàn một ít, còn lại cô rửa sạch và để ở nhà ăn, vừa ăn vừa thương lượng xem chờ sau khi sân được xây xong có nên trồng một ít cây ăn quả không.

Vệ Vân Khai không từ chối: “Em thích ăn gì, anh sẽ lưu ý một chút, anh sẽ tìm mấy cây sắp có trái, nếu không hai ba năm mới có trái để ăn, nhìn lại phát thèm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận