Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê

Chương 154. -

Chương 154. -


“Cá trắm bạc một đồng sáu mươi lăm xu, cá mè một đồng bảy mươi sáu xu, cá đỏ chín mươi mốt xu, tổng cộng bốn đồng ba mươi hai xu.”

Người nọ ngồi xổm dưới đất dùng nhánh cây vẽ vẽ dưới đất một hồi, đúng là bốn đồng ba mươi hai xu, còn bỏ bớt số lẻ. Anh ta lấy tiền ra đưa cho anh, sau đó bỏ cá vào dưới đáy giỏ thức ăn, nhận lại tiền lẻ, như không có chuyện gì xảy ra đến gian hàng khác lựa chọn.

Vệ Vân Khai sờ cái túi trước ngực một cái, nghiêng đầu nhìn về phía đông, sắc trời hiện giờ tờ mờ sáng, Nguyệt Minh cũng nhanh chóng chạy tới.

Lúc đồng hồ báo thức vang lên, Tống Nguyệt Minh cũng không mở mắt nổi, lục lọi tìm chiếc đồng hồ đặt bên gối xem giờ, sáu giờ ba mươi sáng. Cô giật mình lập tức ngồi dậy bấm tắt đồng hồ báo thức, đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng.

Sợ trên đường lạnh, Tống Nguyệt Minh đặc biệt chuẩn bị món canh rong biển, trứng làm ấm người. Ăn xong, cô bỏ bánh bao nóng và trứng gà luộc vào trong cặp lồng, sau đó lại dùng miếng vải bông đặt lên trên để giữ ấm. Sau đó đeo bao tai và đồ ủ ấm tai, quàng một chiếc khăn quàng che kín nửa gương mặt, sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thoả, mặt trời cũng mọc, sắc trời dần sáng lên, cô mới đẩy chiếc xe đạp kia của Vệ Vân Khai ra ngoài, sau đó khoá cửa lại rời đi.

Đồ quan trọng nhất cũng bỏ vào chiếc túi vải nhỏ trước người, Tống Nguyệt Minh thở ra một hơi lạnh, đạp xe lên đường.

Một luồng gió lạnh thổi tới từ phía đối diện, hơi ấm mà món canh trứng rong biển mang lại nhanh chóng biến mất không thấy đâu.

Tống Nguyệt Minh đạp chiếc xe đạp dưới chân, từ xa lạ khẩn trương đến thuần thục tự nhiên, đón ánh nắng mặt trời đi về phía huyện thành.

Đường khu chợ đen, Vệ Vân Khai đã từng nói với Tống Nguyệt Minh, khu vực xung quanh được che giấu rất kỹ, còn có người canh giữ theo dõi, cô mất một lúc mới tìm được. Vê Vân Khai đang cân đồ cho người ta, một người phụ nữ trung niên đứng trước chiếc xe ba bánh nhỏ, lén lén lút lút cầm một con cá đỏ chuẩn bị bỏ vào giỏ thức ăn, Tống Minh Nguyệt đi tới vỗ vào tay bà ta một cái.

Người phụ nữ thu tay lại, khẩn trương nhìn xung quanh một lượt, có hai ba người đang mua cá, bà ta cũng không chắc ai vừa mới vỗ mình.

Vệ Vân Khai vốn đang quan sát xung quanh, nhìn thấy Tống Minh Nguyệt gần như không nhìn thấy rõ mặt mũi đang ở trước mắt, tảng đá treo trong lòng rơi xuống: “Tới rồi.”

Tống Minh Nguyệt gật đầu một cái, nhìn anh cân cá của ba người đứng trước mặt rồi thu tiền, lúc này cô mới đưa cặp lồng tới, vẫn còn ấm: “Để em làm, anh ăn nhanh đi.”

“Được.”

Vệ Vân Khai mở bình nước hành quân ra, dùng nước lạnh rửa tay, sau đó mở cặp lồng ra, nhìn thấy bánh bao và trứng luộc bên trong, cảm giác đói bụng nhanh chóng xông tới. Anh cầm chiếc bánh bao lên ăn một miếng, là nhân thịt, mùi vị thơm ngon, kết hợp với món trứng luộc không có vị gì khiến bữa ăn sáng này tăng thêm hương vị.

Mấy người vẫn luôn chú ý tới hàng cá thật sự muốn mắng người, cũng đã tới chợ đen làm ăn, sao còn có vợ đến đưa cơm thế này? Món bánh bao thịt thơm quá đi!

“Làm bánh bao lúc nào thế?”

Tống Nguyệt Minh đang nói giá ba loại cá cho khách hàng, nhín chút thời gian quay lại trả lời anh: “Chiều hôm qua, em sợ nếu mang cơm cho anh sẽ không tiện ăn.”

Thế nên cả đêm qua cô đã làm một nồi bánh bao nhân thịt.

Vệ Vân Khai há miệng cắn một miếng to, một tiếng “ừ” phát ra từ cổ họng, đôi môi bị gió thổi trở nên khô nứt, thế nhưng lúc này đã dễ chịu hơn rất nhiều, cả người cũng là cảm giác ấm áp, hạnh phúc.

Anh nhanh chóng giải quyết xong bốn chiếc bánh bao cùng hai quả trứng luộc, bác gái mua cá đang đứng trả giá, Tống Minh Nguyệt bất động, vì đeo khăn quàng nên không ai nhìn thấy vẻ mặt của cô, thế nhưng lại đang cười híp mắt: “Bác gái, con cá này rất tươi, tôi vừa thấy ở chỗ cửa hàng thực phẩm còn cả một hàng dài, thế nhưng bên trong lại chẳng còn gì để bán nữa rồi, nếu như bác còn không mua nữa, nói không chừng lát nữa sẽ không còn đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận