Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê

Chương 79. -

Chương 79. -


Hoàng Chi Tử vừa thấy đã không nỡ: "Cái xô nặng thế này mà cháu cũng mang sang đây, có mệt không, mau ngồi xuống nghỉ một chút, Nguyệt Minh, còn không đi châm trà đi!"

Tống Nguyệt Minh đáp một tiếng, nhận lấy ánh mắt xem kịch vui của Vương Quyên, rót một chén nước sôi để nguội từ ấm trà trong phòng bếp rồi mang ra, Vệ Vân Khai vội vàng đứng lên nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.

Trả chén về, Tống Nguyệt Minh ngẫm nghĩ một lúc lại rót thêm một chén rồi đặt hẳn lên bàn, đồng thời còn nhìn anh một cái.

Bằng một cách kỳ lạ nào đó Vệ Vân Khai cảm thấy hiểu ý tứ trong ánh mắt này, không uống sạch nữa, Tống Nguyệt Minh nghĩ một lúc lại đi ra giếng múc một chậu nước lạnh, sau đó ném một cái khăn mặt sạch sẽ vào.

Lần này không cần cô mở miệng, Vương Quyên đã nói thay em chồng rồi: "Vân Khai, Nguyệt Minh chuẩn bị nước cho chú rồi kìa, mau rửa mặt lau mồ hôi đi."

"Vâng." Vệ Vân Khai đứng dậy đi tới cạnh giếng rửa mặt, lúc đi ngang Tống Nguyệt Minh thì hơi mím môi, trong mắt toàn là ý cười.

Hoàng Chi Tử nhớ ra Tống Kiến Cương còn ở phòng phía Tây, đi sang gõ cửa không khách sáo chút nào: "Cương Tử, Vân Khai tới kìa, con đừng ngủ trong phòng nữa, mau ra đây!"

Tống Kiến Cương nhanh chóng mở cửa, dáng vẻ đúng là kiểu buồn ngủ lơ mơ, Vệ Vân Khai nhìn anh ta đầy thân thiện, khách sáo kêu một tiếng: "Anh hai."

Từ lúc Hoàng Chi Tử gả lại đây thì liên tục sinh con, bốn đứa nhỏ nhà họ Tống đều chỉ cách nhau có hai tuổi, Tống Kiến Cương lớn hơn Tống Nguyệt Minh bốn tuổi, tức là sinh cùng năm với Vệ Vân Khai, nhưng thật ra lại nhỏ hơn Vệ Vân Khai khoảng nửa tuổi, đột nhiên bị một người cao to vạm vỡ hơn cả mình gọi là anh khiến lão đại Tống Kiến Cương gãi đầu mất tự nhiên.

"Ừ, Vân Khai đến đấy à." Mọi người có bản năng tránh hại tìm lợi, từ lần gặp Vệ Vân Khai trước đó, Tống Kiến Cương đã biết người này không dễ chọc rồi.

"Vân Khai, hôm nay ở lại ăn cơm đi, đúng lúc Nguyệt Minh gói sủi cảo, anh em hai đưa mang cá đi làm sạch đi, mẹ sẽ nấu cá ăn!"

Tất nhiên là không ai có ý kiến gì, Tống Kiến Cương đi qua nhìn thấy số cá trong xô cũng phải thán phục: "Sao có thể bắt được nhiều cá thế này?"

Vệ Vân Khai cười giải thích: "Nước trong con kênh nhỏ không sâu lắm, nhưng lại nhiều cá, đúng lúc thấy được!"

"Số may thế!"

Cá cũng được cho từ xô sang một cái chậu lớn khác để thay nước mới, lần đầu tiên Đại Bảo nhìn thấy cá sống, không thèm chơi nhộng ve sầu nữa mà thành thành thật thật ngồi xổm cạnh chậu xem cá, tiện thể còn dùng ánh mắt sùng bái nhìn dượng út cái gì cũng biết làm này!

Tống Nguyệt Minh muốn quay về bếp gói sủi cảo tiếp, còn chưa kịp vào thì đã bị mẹ chồng nàng dâu Hoàng Chi Tử đuổi ra ngoài: "Đi xem cá đi!"

Xem cá làm gì? Nói thẳng là kêu cô ra xem con rể cho rồi!

Đương nhiên Tống Nguyệt Minh sẽ mang một băng ghế nhỏ ra, làm một đứa ăn hàng thì sẽ không sợ những trường hợp máu tanh giết nguyên liệu nấu ăn thế này, cô nhìn rất bình tĩnh tự nhiên, thậm chí có thể xuống bếp xách dao lên cho Vệ Vân Khai.

Tống Kiến Cương không dám nhiều lời với Vệ Vân Khai nên tìm Tống Nguyệt Minh nói chuyện để khuấy động bầu không khí: "Em gái, từ khi nào mà em thích xem giết cá thế?"

Tống Nguyệt Minh cho anh ta một cái nhìn khinh thường: "Bây giờ."

Vệ Vân Khai nhanh chóng liếc nhìn cô một cái, ý cười dần nhiều hơn, động tác trên tay cũng nhanh gọn lưu loát hơn, xử lý thịt cá sạch sẽ.

Giết ba con cá trích đã thoi thóp, mấy con còn sống tung tăng thì đổi sang chậu nước mới, như thế thì còn có thể để thêm hai ngày rồi ăn, cá nhỏ thì bỏ đầu bỏ nội tạng, mang đi nấu canh chung với cá trích, còn con cá mè trắng đã thoi thóp kia thì bị cắt thành khoanh chờ mang đi kho.

Xử lý xong cá mang vào phòng bếp thì sủi cảo cũng đã hoàn thành hơn phân nửa, Hoàng Chi Tử nhìn thời gian thì thấy mới mười một giờ sáng, may mà hôm nay gói sủi cảo sớm, bà ngẫm nghĩ rồi dặn dò:

"Cương Tử, con tới nhà Tống Bách Hằng gọi cha con về đi, bảo Vân Khai tới, đừng để ông ấy ăn cơm bên kia, về nhà ăn!"

Thuận tiện để con trai thấy tận mắt, hoàn toàn hết hy vọng!

Sắc mặt Tống Kiến Cương nặng nề, cuối cùng vẫn nhỏ giọng đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận