Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê

Chương 305. -

Chương 305. -


Ngụy Căn Sinh cũng không có biện pháp lại trách cứ ai, nặng nề thở dài một hơi rồi xoay người trở về phòng, tùy tiện mặc kệ cục diện rối rắm này, Tống Nguyệt Minh đành phải khuyên hai câu, trong lúc đó còn nghe được tiếng mắng trung khí mười phần của bà cụ Ngụy đang nằm trong phòng vọng ra.

Thật sự là thời buổi rối loạn.

Ra khỏi Ngụy gia đi không được xa, Tống Nguyệt Minh kêu Vệ Vân Khai dừng xe lại, cô ngồi xổm bên một rãnh sông nhỏ ven đường, nôn toàn bộ đồ ăn buổi trưa ăn vào ra. May là bọn họ còn mang theo một bình nước, cô súc miệng lại một lần nữa rồi lên xe về nhà.

Về đến nhà, Vệ Vân Khai mới nói: "Trong nhà là như vậy, em đừng quan tâm, lát nữa anh xem có thể tìm việc cho hai người bọn họ làm hay không, miễn cho suốt ngày nhàn rỗi sinh sự.”

Tống Nguyệt Minh ừ một tiếng: "Nên như vậy, bọn họ có việc, bận rộn sẽ không có thời gian kiếm chuyện.”

Chuyện nát tươm này là do nghèo mà ra, nhưng cũng có thể thấy rõ tính cách bọn họ như thế nào. Ân tình ràng buộc trước kia đã tồn tại mấy chục năm, bọn họ giúp đỡ người Ngụy gia tìm được một đường ra, cũng coi như tận tình tận nghĩa, sống không tốt cũng đừng nghĩ đến việc hút máu bọn họ.

Toàn bộ đều do nể mặt Ngụy Căn Sinh.

Ngày mùng sáu tháng tám, cả nhà họ Tô đều trở về, Tống Nguyệt Minh dựa theo thời gian đã thỏa thuận mang theo máy ảnh và phim ảnh đến nhà họ chụp ảnh, hai nhà cách nhau không xa, Tống Nguyệt Minh cũng không đạp xe, khóa cửa chậm rãi đi qua đó, Tô Diệu Vũ đã đứng ở ngoài cửa chờ cô.

"Chị Nguyệt Minh, chị thật đúng giờ đi, chị đến vừa đúng lúc!”

Tống Nguyệt Minh cười cười: "Lỡ hẹn không tốt, người nhà em đều đang chờ.”

Quả thật, hôm nay cả gia đình họ Tô tụ họp, hai mươi người đã đến sớm để chờ chụp ảnh. Tống Nguyệt Minh vừa vào đã đối mặt với mấy ánh mắt. Mẹ Tô rất hiền lành giới thiệu mấy vị trưởng bối, Tống Nguyệt Minh mỉm cười gật đầu chào hỏi, cũng không nói nhiều, đối với thân phận người nhà họ Tô hoàn toàn không có cảm giác.

Trước tiên chụp ảnh cho người già, sau đó là chụp ảnh gia đình, ảnh chụp của từng gia đình, trong sân nhỏ của nhà họ Tô được sắp xếp rất hợp lý, có hoa cỏ cộng thêm ánh sáng hôm nay không tồi, phần lớn là chụp ảnh ở ngoài trời, lúc ngồi một mình trên sô pha, mẹ Tô nói phải chụp ít nhất hai ba mươi tấm thật sự không phải nói dối, Tống Nguyệt Minh đếm có lẽ đã tăng lên hơn bốn mươi tấm.

May mà hôm nay cô đi giày và quần áo thuận tiện, nên không cảm thấy mệt mỏi.

Tô Gia Vũ ghé vào tai em họ thì thầm hỏi: "Nhiếp ảnh gia này được mời ở đâu, còn rất chuyên nghiệp.”

"Phải không? Không giống như anh, một chai im lặng nửa chai lắc lư*, người ta chụp ảnh đẹp! Trong cửa hàng của chị ấy có rất nhiều ảnh đẹp!" Tô Diệu Vũ vẻ mặt đắc ý, cô ấy chính là người đầu tiên phát hiện ra nhiếp ảnh gia giỏi như vậy! Khôn ngoan!

Mắt Tô Gia Vũ mắt lên: "Cửa hàng của cô ấy ở đâu, cô ấy là người ở đây sao? Tại sao trước đây anh chưa từng gặp cô ấy?”

"Anh lại không về, thì biết đi đâu gặp? Anh hỏi rõ ràng như vậy để làm gì?”

Tô Gia Vũ cười, gương mặt trẻ tuổi tuấn tú tràn đầy sự kinh ngạc và vui sướng, nhưng vẫn cứng miệng: "Không phải trước đây anh muốn học cách chụp ảnh sao, sau này anh chụp cho em!”

Tô Diệu Vũ hừ một tiếng, không để phản ứng của Tô Gia Vũ ở trong lòng, chỉ nói: "Em nghe chị Nguyệt Minh nói là chị ấy tự học thành tài, anh là một sinh viên đại học không phải không qua lại với dân thường sao?”

"Đó là anh đã đánh giá sai cô ấy, cô ấy bao nhiêu tuổi, nhìn không giống người mới." Tô Gia Vũ cũng đã nghiêm túc học một thời gian, tư thế chụp ảnh và lựa chọn ánh sáng đều rất tự nhiên, như thể mọi thứ đều trong tầm tay.

"Năm nay chị ấy mới mười chín tuổi, lớn hơn em nửa tuổi, lợi hại không?”

"Lợi hại, lợi hại!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận