Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê
Chương 210. -
Chương 210. -
Ánh mắt của công nhân xưởng sản xuất bánh bích quy nhìn ba người đều khác lạ. Nhưng ở trước mặt mọi người lại còn là ở trước cửa xưởng sản xuất bánh bích quy, tiếp tục náo loạn cũng không được. Lãnh đạo xưởng sản xuất bánh bích quy kêu người gọi họ đến văn phòng khuyên giải, không ai biết người ở bên trong nói cái gì, chỉ thấy lúc Tống Vệ Lan đi ra mặt sưng đỏ lên, nhân lúc trời tối về đến nhà chồng nhưng mẹ chồng Điền Phương sống chết không mở cửa, Lưu Chiến Vĩ vì vội vàng đi đến nông thôn phá án không có ở nhà. Tống Vệ Lan chỉ đành đến nhà hàng xóm ở nhờ.
Bà cụ Tiền lại chạy đến trường trung học cơ sở của con trai Tống Vệ Lan tìm giáo viên tố cáo, Lưu Miện bị giáo viên xử phạt viết kiểm điểm, lại nhận lỗi với Tiền gia.
Lưu Miện sợ giáo viên nên chỉ có thể làm theo, về đến nhà lại nghe Điền Phương quở trách.
……
Tống Nguyệt Minh lặng lẽ đi hỏi thăm cháu gái nhỏ Tiền gia kia, xác định cô nhóc không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm. Còn đối với Tống Vệ Lan mà nói, nếu muốn kết thúc trận hỗn loạn này mà bà ta còn tiếp tục dây dưa với Tiền Hữu Tài thì bà cụ Tiền sẽ không buông tha cho bà ta.
Lúc này đã đến tháng tư âm lịch, lúa mạch đã trổ bông, mọc cao hơn đầu gối rồi, sắp tới là mùa thu hoạch chín muồi, cũng là lúc thời kỳ giáp vụ.
Tống Nguyệt Minh hằng ngày ở nhà, thỉnh thoảng đi thị trấn xem tiến độ xây nhà, thời gian còn lại giống như người nhàn rỗi, kiên quyết không xuống ruộng làm việc. Bị người ta nói là yếu ớt, yếu ớt thì làm sao? Cô cứ yếu ớt đó, bị nói hai câu cũng sẽ không mất miếng thịt nào.
Sắp tới ngày mùa, mọi nhà đều không an tĩnh. Ngụy Xuân Linh phải xuống ruộng làm việc, con gái Hà Ninh Ninh không có ai trông coi, mẹ chồng chê cô ấy sinh con gái lại còn không giống Hà Bằng Trình một chút nào, vẫn luôn không muốn giúp cô ấy trông con. Ngụy Xuân Linh đành phải đưa con gái về nhà mẹ đẻ, cũng may Ngụy gia cũng không thiếu một miệng cơm của đứa nhỏ này, đưa tới liền đưa tới thôi, ở đây còn có anh họ chị họ mang đi chơi, Tống Nguyệt Minh cũng rất thích cô nhóc trắng trẻo sạch sẽ này. Có thời gian liền trông coi cô nhóc một lát, làm như không thấy ánh mắt dò xét thường xuyên liếc tới của Vương Bảo Trân.
Tống Nguyệt Minh và Ngụy Xuân Linh mấy tháng nay thường xuyên gặp mặt, cô cũng khá là thích tính cách của cô ấy, nếu không thì tương lai cũng sẽ không có quan hệ tốt với Dương Mẫn, cô nhớ tới quãng thời gian kia, hy vọng có thể tránh đi.
Hà Ninh Ninh ở Ngụy gia một lúc rồi trở về, Ngụy Xuân Linh cũng không tiện để con gái ở lại lâu, may mắn là thôn cô ấy gả qua cách Ngụy Thủy thôn khá gần, thường xuyên tới đây cũng rất thuận tiện.
Ngoại trừ đem chuyện này treo ở trong lòng, Tống Nguyệt Minh còn đang chú ý một chuyện khác. Cuối tháng hai cô ngừng thuốc Đông y, tháng ba điều dưỡng lại cơ thể, tháng này liền chính thức bắt đầu chuẩn bị mang thai. Kinh nguyệt ổn định nên rất dễ dàng tính ra thời kỳ rụng trứng, đến mấy ngày đó cô phá lệ nhiệt tình, chọc cho Vệ Vân Khai vừa mừng vừa lo, cuộc sống của hai người trôi qua phá lệ phong phú.
Lúc sắp thu hoạch lúa mạch, Ngụy Xuân Linh và mẹ chồng cãi nhau một trận, bởi vì Hà Ninh Ninh ăn một viên kẹo nhưng lại bị anh họ lớn hơn Hà Ninh Ninh vài tuổi nhà chị dâu cướp đi, Hà Ninh Ninh ủy khuất khóc lên, Ngụy Xuân Linh nhịn không được tranh luận với mẹ chồng, mẹ chồng cô ấy tính tình nóng nảy, không nói hai lời liền thẳng tay tát Ngụy Xuân Linh một cái, hai người cãi nhau, Ngụy Xuân Linh muốn mang theo con gái về nhà mẹ đẻ, Hà Bằng Trình đưa hai mẹ con cô ấy về.
Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, ngàn dặm không mây, lập tức sẽ phải thu hoạch lúa mạch. Người trong thôn đều phải xay ngũ cốc, ngóng trông ông trời không mưa nếu không thì lúa mạch mắc mưa sẽ mốc meo, vụ mùa hơn nửa năm sẽ không còn gì, trời nắng khiến cho tất cả mọi người đều rất vui.
Hà Bằng Trình đưa người đến nơi, Tống Nguyệt Minh sau khi biết rõ mọi chuyện trong lòng cũng lộp bộp một tiếng, vừa lúc Vệ Vân Khai ở nhà.
“Vân Khai, anh em bọn anh vì sao không đánh người ta?”
“Hả?”
Tống Nguyệt Minh chớp mắt mấy cái: “Nếu như em ở đây bị ủy khuất, ba người anh trai của em đều sẽ đánh lại. Trước tiên sẽ đánh anh một trận, vậy tại sao anh không đi đánh Hà Bằng Trình?”
Vệ Vân Khai bật cười, không nhịn được xoa xoa mặt cô: “Em rất vui vì anh bị đánh?”
Ánh mắt của công nhân xưởng sản xuất bánh bích quy nhìn ba người đều khác lạ. Nhưng ở trước mặt mọi người lại còn là ở trước cửa xưởng sản xuất bánh bích quy, tiếp tục náo loạn cũng không được. Lãnh đạo xưởng sản xuất bánh bích quy kêu người gọi họ đến văn phòng khuyên giải, không ai biết người ở bên trong nói cái gì, chỉ thấy lúc Tống Vệ Lan đi ra mặt sưng đỏ lên, nhân lúc trời tối về đến nhà chồng nhưng mẹ chồng Điền Phương sống chết không mở cửa, Lưu Chiến Vĩ vì vội vàng đi đến nông thôn phá án không có ở nhà. Tống Vệ Lan chỉ đành đến nhà hàng xóm ở nhờ.
Bà cụ Tiền lại chạy đến trường trung học cơ sở của con trai Tống Vệ Lan tìm giáo viên tố cáo, Lưu Miện bị giáo viên xử phạt viết kiểm điểm, lại nhận lỗi với Tiền gia.
Lưu Miện sợ giáo viên nên chỉ có thể làm theo, về đến nhà lại nghe Điền Phương quở trách.
……
Tống Nguyệt Minh lặng lẽ đi hỏi thăm cháu gái nhỏ Tiền gia kia, xác định cô nhóc không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm. Còn đối với Tống Vệ Lan mà nói, nếu muốn kết thúc trận hỗn loạn này mà bà ta còn tiếp tục dây dưa với Tiền Hữu Tài thì bà cụ Tiền sẽ không buông tha cho bà ta.
Lúc này đã đến tháng tư âm lịch, lúa mạch đã trổ bông, mọc cao hơn đầu gối rồi, sắp tới là mùa thu hoạch chín muồi, cũng là lúc thời kỳ giáp vụ.
Tống Nguyệt Minh hằng ngày ở nhà, thỉnh thoảng đi thị trấn xem tiến độ xây nhà, thời gian còn lại giống như người nhàn rỗi, kiên quyết không xuống ruộng làm việc. Bị người ta nói là yếu ớt, yếu ớt thì làm sao? Cô cứ yếu ớt đó, bị nói hai câu cũng sẽ không mất miếng thịt nào.
Sắp tới ngày mùa, mọi nhà đều không an tĩnh. Ngụy Xuân Linh phải xuống ruộng làm việc, con gái Hà Ninh Ninh không có ai trông coi, mẹ chồng chê cô ấy sinh con gái lại còn không giống Hà Bằng Trình một chút nào, vẫn luôn không muốn giúp cô ấy trông con. Ngụy Xuân Linh đành phải đưa con gái về nhà mẹ đẻ, cũng may Ngụy gia cũng không thiếu một miệng cơm của đứa nhỏ này, đưa tới liền đưa tới thôi, ở đây còn có anh họ chị họ mang đi chơi, Tống Nguyệt Minh cũng rất thích cô nhóc trắng trẻo sạch sẽ này. Có thời gian liền trông coi cô nhóc một lát, làm như không thấy ánh mắt dò xét thường xuyên liếc tới của Vương Bảo Trân.
Tống Nguyệt Minh và Ngụy Xuân Linh mấy tháng nay thường xuyên gặp mặt, cô cũng khá là thích tính cách của cô ấy, nếu không thì tương lai cũng sẽ không có quan hệ tốt với Dương Mẫn, cô nhớ tới quãng thời gian kia, hy vọng có thể tránh đi.
Hà Ninh Ninh ở Ngụy gia một lúc rồi trở về, Ngụy Xuân Linh cũng không tiện để con gái ở lại lâu, may mắn là thôn cô ấy gả qua cách Ngụy Thủy thôn khá gần, thường xuyên tới đây cũng rất thuận tiện.
Ngoại trừ đem chuyện này treo ở trong lòng, Tống Nguyệt Minh còn đang chú ý một chuyện khác. Cuối tháng hai cô ngừng thuốc Đông y, tháng ba điều dưỡng lại cơ thể, tháng này liền chính thức bắt đầu chuẩn bị mang thai. Kinh nguyệt ổn định nên rất dễ dàng tính ra thời kỳ rụng trứng, đến mấy ngày đó cô phá lệ nhiệt tình, chọc cho Vệ Vân Khai vừa mừng vừa lo, cuộc sống của hai người trôi qua phá lệ phong phú.
Lúc sắp thu hoạch lúa mạch, Ngụy Xuân Linh và mẹ chồng cãi nhau một trận, bởi vì Hà Ninh Ninh ăn một viên kẹo nhưng lại bị anh họ lớn hơn Hà Ninh Ninh vài tuổi nhà chị dâu cướp đi, Hà Ninh Ninh ủy khuất khóc lên, Ngụy Xuân Linh nhịn không được tranh luận với mẹ chồng, mẹ chồng cô ấy tính tình nóng nảy, không nói hai lời liền thẳng tay tát Ngụy Xuân Linh một cái, hai người cãi nhau, Ngụy Xuân Linh muốn mang theo con gái về nhà mẹ đẻ, Hà Bằng Trình đưa hai mẹ con cô ấy về.
Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, ngàn dặm không mây, lập tức sẽ phải thu hoạch lúa mạch. Người trong thôn đều phải xay ngũ cốc, ngóng trông ông trời không mưa nếu không thì lúa mạch mắc mưa sẽ mốc meo, vụ mùa hơn nửa năm sẽ không còn gì, trời nắng khiến cho tất cả mọi người đều rất vui.
Hà Bằng Trình đưa người đến nơi, Tống Nguyệt Minh sau khi biết rõ mọi chuyện trong lòng cũng lộp bộp một tiếng, vừa lúc Vệ Vân Khai ở nhà.
“Vân Khai, anh em bọn anh vì sao không đánh người ta?”
“Hả?”
Tống Nguyệt Minh chớp mắt mấy cái: “Nếu như em ở đây bị ủy khuất, ba người anh trai của em đều sẽ đánh lại. Trước tiên sẽ đánh anh một trận, vậy tại sao anh không đi đánh Hà Bằng Trình?”
Vệ Vân Khai bật cười, không nhịn được xoa xoa mặt cô: “Em rất vui vì anh bị đánh?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận