Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê
Chương 123. -
Chương 123. -
"Có rất nhiều cô gái muốn gả cho anh đúng không?" Tống Nguyệt Minh nói với giọng điệu khẳng định, anh không phải kẻ ngốc cũng không thể giả ngu nữa.
Vệ Vân Khai rất nghiêm túc giải thích. "Anh đã lấy em rồi, thì tuyệt đối không làm bậy."
Tống Nguyệt Minh lại gần anh thêm một chút, thở một hơi ấm lên cằm anh: "Đây là anh nói nhé, nếu anh dám làm bậy, em sẽ nổi giận đấy, nhưng mà bây giờ em tin tưởng con người của anh.”
"Mắt nhìn người của em tốt đấy." Giọng nói của anh ẩn chứa ý cười nồng đậm.
Tống Nguyệt Minh cảm thấy như mình có chút thiệt thòi, há miệng cắn nhẹ cằm anh một phát, Vệ Vân Khai đè vai cô lại: "Ngày mai anh còn phải đi làm.”
"Em quên mất." Em xin lỗi mà.
"Em..."
"Không được, phải chờ hai ngày nữa."
Nghe vậy, anh thất vọng thở dài, Tống Nguyệt Minh cười xấu xa ra tiếng, hai người náo loạn một lúc mới nguội dần cảm xúc, chuẩn bị ngủ.
Tại thời điểm đó Lý Tiểu Yến thấy cháu gái nhà ngoại đột nhiên xuất hiện, khó hiểu hỏi: "Sao cháu tới đây? Không phải về nhà mai mối à?”
"Cháu..., cháu đúng lúc vào thành nên lên xe đến thăm cô."
"Thăm cô làm cái gì, chỉ là cảm lạnh thôi, cũng không có chuyện gì lớn." Lý Tiểu Yến không làm mai cho cháu gái, đã từ bỏ suy nghĩ giới thiệu gia đình tốt cho Lý Văn Lệ, hơn nữa ở thôn Ngụy Thủy này, có ai có thể so sánh được với Vệ Vân Khai? Nếu cô không cãi nhau với Vương Bảo Trân, chuyện này nói không chừng đã thành.
Lý Văn Lệ gật gật đầu, chú Ngụy Thiệu Lâm vẫn còn nằm trên giường, có vẻ vừa trút giận được một lúc nên cũng không quan tâm người nhà mẹ đẻ của Lý Tiểu Yến ở lại nhà mình.
"Cô à, hôm nay cháu đã gặp anh Khai và cô gái kia rồi."
Trong chốc lát,Lý Tiểu Yến không hiểu: "Cô gái nào?”
Lý Văn Lệ bĩu môi giải thích: "Chính là vợ của anh ấy.”
"Người ta đi cùng vợ mình là đúng, cháu không nói rõ làm cô còn tưởng rằng Vệ Vân Khai có người khác bên ngoài."
Ánh mắt Lý Văn Lệ sáng lên, nhỏ giọng nói thầm: "Cô à, hai người họ mua nhiều đồ, con dâu mới kia có chút quái dị, sao lại để cho cô ta tiêu nhiều tiền như vậy?”
Lý Tiểu Yến trách một tiếng, người ta cũng lấy Vệ Vân Khai rồi, không tiêu tiền thì để ai tiêu tiền? Chỉ lã nghĩ lại, từng có chút cơ hội có nhiều tiền vậy vào túi mình, trong lòng cô liền nóng lên từng đợt.
- Hai người họ sống không hòa hợp thì tốt biết bao!
Lý Văn Lệ cắn môi không nói lời nào, cô đúng là mong muốn cho hai người không sống được với nhau! Cô không thể gả cho Vệ Vân Khai, thì người con gái khác cũng không được hạnh phúc bên cạnh anh ấy!
"Cô, cháu thấy anh Quân và anh Khai khá thân thiết, nhưng giờ nếu có công việc tốt ở trạm máy nông nghiệp, Vệ Vân Khai chắc sẽ giới thiệu cho anh trai của nhà vợ, chứ không giới thiệu cho anh Quân đâu?"
Ngụy Ủng Quân biết lái máy kéo, nên nhập học theo Vệ Vân Khai. Hai vợ chồng Lý Tiểu Yến vẫn hy vọng anh có thể tìm được một công việc tốt ở trạm máy nông nghiệp, lấy chút tiền lương, cả đời có chỗ trông cậy là được. Trạm máy nông nghiệp nếu tuyển công nhân, Vệ Vân Khai có thể giới thiệu cho anh, nhưng hiện tại nhà mẹ vợ lại có hai anh em nhàn rỗi, chắc hẳn sẽ không nghĩ đến Ngụy Ủng Quân. Tình anh em có tốt đến đâu cũng không thể so sánh với vợ và nhà mẹ vợ?
Lý Tiểu Yến trong nháy mắt đã bị Lý Văn Lệ dẫn dắt: "Vậy cô nên làm gì đây? Anh trai ruột của cô ta cũng biết lái máy kéo à?”
"Không biết lái chả lẽ không biết học lái? Nhà người ta trông coi cả đội lái máy kéo, muốn học lúc nào chả được.”
Nói như vậy, Lý Tiểu Yến càng không muốn tình cảm giữa hai người tốt đẹp, Ngụy Ủng Quân lại còn không biết tính toán, nếu cứ chờ đợi, có lẽ cả đời này cũng không đợi được!
- Hầy, thật không ngờ, người con dâu mới này đúng là mối bận tâm!
Lý Văn Lệ rũ mắt xuống, khẽ cười rộ lên. So với cô, Lý Tiểu Yến trông coi ở thôn Ngụy Thủy sẽ thuận tiện hơn nhiều. Nếu cô có thể thường xuyên đến thôn Ngụy Thủy đã không sao, chỉ là Vương Chính không phải người ở đây, trong thôn này lại rất ít người có thể so được với Vương Chính.
Giày bông của cô vẫn còn ướt sũng, trong phòng có để một chậu than, nhưng chú lại không cho bất kỳ ai hơ đồ trên đó, vì cho là bốc mùi.
"Cô, giày bông của cháu còn ướt."
"Có rất nhiều cô gái muốn gả cho anh đúng không?" Tống Nguyệt Minh nói với giọng điệu khẳng định, anh không phải kẻ ngốc cũng không thể giả ngu nữa.
Vệ Vân Khai rất nghiêm túc giải thích. "Anh đã lấy em rồi, thì tuyệt đối không làm bậy."
Tống Nguyệt Minh lại gần anh thêm một chút, thở một hơi ấm lên cằm anh: "Đây là anh nói nhé, nếu anh dám làm bậy, em sẽ nổi giận đấy, nhưng mà bây giờ em tin tưởng con người của anh.”
"Mắt nhìn người của em tốt đấy." Giọng nói của anh ẩn chứa ý cười nồng đậm.
Tống Nguyệt Minh cảm thấy như mình có chút thiệt thòi, há miệng cắn nhẹ cằm anh một phát, Vệ Vân Khai đè vai cô lại: "Ngày mai anh còn phải đi làm.”
"Em quên mất." Em xin lỗi mà.
"Em..."
"Không được, phải chờ hai ngày nữa."
Nghe vậy, anh thất vọng thở dài, Tống Nguyệt Minh cười xấu xa ra tiếng, hai người náo loạn một lúc mới nguội dần cảm xúc, chuẩn bị ngủ.
Tại thời điểm đó Lý Tiểu Yến thấy cháu gái nhà ngoại đột nhiên xuất hiện, khó hiểu hỏi: "Sao cháu tới đây? Không phải về nhà mai mối à?”
"Cháu..., cháu đúng lúc vào thành nên lên xe đến thăm cô."
"Thăm cô làm cái gì, chỉ là cảm lạnh thôi, cũng không có chuyện gì lớn." Lý Tiểu Yến không làm mai cho cháu gái, đã từ bỏ suy nghĩ giới thiệu gia đình tốt cho Lý Văn Lệ, hơn nữa ở thôn Ngụy Thủy này, có ai có thể so sánh được với Vệ Vân Khai? Nếu cô không cãi nhau với Vương Bảo Trân, chuyện này nói không chừng đã thành.
Lý Văn Lệ gật gật đầu, chú Ngụy Thiệu Lâm vẫn còn nằm trên giường, có vẻ vừa trút giận được một lúc nên cũng không quan tâm người nhà mẹ đẻ của Lý Tiểu Yến ở lại nhà mình.
"Cô à, hôm nay cháu đã gặp anh Khai và cô gái kia rồi."
Trong chốc lát,Lý Tiểu Yến không hiểu: "Cô gái nào?”
Lý Văn Lệ bĩu môi giải thích: "Chính là vợ của anh ấy.”
"Người ta đi cùng vợ mình là đúng, cháu không nói rõ làm cô còn tưởng rằng Vệ Vân Khai có người khác bên ngoài."
Ánh mắt Lý Văn Lệ sáng lên, nhỏ giọng nói thầm: "Cô à, hai người họ mua nhiều đồ, con dâu mới kia có chút quái dị, sao lại để cho cô ta tiêu nhiều tiền như vậy?”
Lý Tiểu Yến trách một tiếng, người ta cũng lấy Vệ Vân Khai rồi, không tiêu tiền thì để ai tiêu tiền? Chỉ lã nghĩ lại, từng có chút cơ hội có nhiều tiền vậy vào túi mình, trong lòng cô liền nóng lên từng đợt.
- Hai người họ sống không hòa hợp thì tốt biết bao!
Lý Văn Lệ cắn môi không nói lời nào, cô đúng là mong muốn cho hai người không sống được với nhau! Cô không thể gả cho Vệ Vân Khai, thì người con gái khác cũng không được hạnh phúc bên cạnh anh ấy!
"Cô, cháu thấy anh Quân và anh Khai khá thân thiết, nhưng giờ nếu có công việc tốt ở trạm máy nông nghiệp, Vệ Vân Khai chắc sẽ giới thiệu cho anh trai của nhà vợ, chứ không giới thiệu cho anh Quân đâu?"
Ngụy Ủng Quân biết lái máy kéo, nên nhập học theo Vệ Vân Khai. Hai vợ chồng Lý Tiểu Yến vẫn hy vọng anh có thể tìm được một công việc tốt ở trạm máy nông nghiệp, lấy chút tiền lương, cả đời có chỗ trông cậy là được. Trạm máy nông nghiệp nếu tuyển công nhân, Vệ Vân Khai có thể giới thiệu cho anh, nhưng hiện tại nhà mẹ vợ lại có hai anh em nhàn rỗi, chắc hẳn sẽ không nghĩ đến Ngụy Ủng Quân. Tình anh em có tốt đến đâu cũng không thể so sánh với vợ và nhà mẹ vợ?
Lý Tiểu Yến trong nháy mắt đã bị Lý Văn Lệ dẫn dắt: "Vậy cô nên làm gì đây? Anh trai ruột của cô ta cũng biết lái máy kéo à?”
"Không biết lái chả lẽ không biết học lái? Nhà người ta trông coi cả đội lái máy kéo, muốn học lúc nào chả được.”
Nói như vậy, Lý Tiểu Yến càng không muốn tình cảm giữa hai người tốt đẹp, Ngụy Ủng Quân lại còn không biết tính toán, nếu cứ chờ đợi, có lẽ cả đời này cũng không đợi được!
- Hầy, thật không ngờ, người con dâu mới này đúng là mối bận tâm!
Lý Văn Lệ rũ mắt xuống, khẽ cười rộ lên. So với cô, Lý Tiểu Yến trông coi ở thôn Ngụy Thủy sẽ thuận tiện hơn nhiều. Nếu cô có thể thường xuyên đến thôn Ngụy Thủy đã không sao, chỉ là Vương Chính không phải người ở đây, trong thôn này lại rất ít người có thể so được với Vương Chính.
Giày bông của cô vẫn còn ướt sũng, trong phòng có để một chậu than, nhưng chú lại không cho bất kỳ ai hơ đồ trên đó, vì cho là bốc mùi.
"Cô, giày bông của cháu còn ướt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận