Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê
Chương 251. -
Chương 251. -
Vệ Vân Khai chọc tức người không đền mạng nói: “Đoán.”
Chờ cô quay lại, đến phiên Vệ Vân Khai đi rửa mặt, Tần Lâm từ giường ngồi dậy, ném một ánh mắt quyến rũ với Tống Nguyệt Minh: “Tôi thấy hai người không giống vợ chồng, là anh em sao?” Em gái, em là người ở đâu? Tới Bắc Kinh làm gì? Khi nào quay lại, anh đưa em đi chơi nhé?”
Tống Nguyệt Minh vô cùng lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Anh ăn nói không nể nang ai như thế không sợ đắc tội người ta bị giết trên đường không ai nhặt xác sao?”
Tần Lâm bị nghẹn họng, có làm sao anh ta cũng không ngờ cô gái có vẻ ngoài dịu dàng như thế lại còn hung hăng phách lối hơn cả người đàn ông vừa nãy. Thế nhưng quả thật Tần Lâm cũng không dám làm gì bọn họ, anh ta một mình ở bên ngoài, tự vệ còn không kịp. Anh ta bắt chuyện với hai người đơn giản chỉ vì không thể cho người ta biết mục đích của mình, hơn nữa cảm giác hai người cũng không tệ.
Nhưng bây giờ sự thật nói cho anh ta biết, cảm giác có thể không đúng.
Vệ Vân Khai rửa mặt xong nhanh chóng quay lại, phải đến giờ ngọ hai người mới đến huyện thành, phải ăn sáng trên xe. Tần Lâm nhiệt tình giành trả tiền, Vệ Vân Khai cũng không ngăn cản, lấy lòng cũng không phải điều gì sai trái, bây giờ cách xa thành phố Bắc Kinh, trái lại anh muốn nhìn thử xem Tần Lâm sẽ làm trò gì.
Sau khi ăn xong, Tần Lâm tự giới thiệu tên mình, nói rõ ràng địa chỉ nhà mình ở Bắc Kinh, tựa như sợ hai người không nhớ được.
“Thật ra tôi cũng không có ý gì, bây giờ đến thành phố khác để làm một ít chuyện, nửa đường ngừng lại ở chỗ hai người một chút, tôi thấy dường như mình có duyên với người anh em, không biết người anh em có đồng ý làm chút chuyện với tôi không, thù lao chắc chắn sẽ không thiếu một đồng.”
Tần Lâm nói say mê, anh ta tới đây để nhận hàng, còn Vệ Vân Khai lại cho anh ta cảm giác rất đáng tin. Anh ta đang muốn chiêu mộ vệ sĩ thân cận, nhận tiện giúp anh ta thăm dò đường một chút.
Thật sự không phải Tần Lâm hành động thiếu suy nghĩ, mấy anh em theo anh ta lúc trước cứ mãi không trở về, trong lòng anh ta cũng không chắc chắn, thế nhưng từ nhỏ đến lớn anh ta nhìn người rất đúng, vận may cũng không tệ, anh ta tin chắc rằng mình không nhìn lầm.
Vì hấp dẫn người khác, Tần Lâm còn nói ra số tiền thù lao, năm mươi tờ đại đoàn kết, cũng để lộ cả một chiếc nhẫn vàng đeo trong cổ. Còi xe lửa vang lên, đời này cũng không chắc có còn gặp lại nhau nữa không.
Ai ngờ, Vệ Vân Khai thoải mái nhìn anh ta: “Anh nói ít thôi, nếu còn nói ầm ĩ nữa tôi gọi công an tới đấy.”
Tần Lâm hoàn toàn im miệng, xem như hôm nay anh ta đụng phải cục sắt rồi, không đúng, là hai cục sắt!
Xe lửa đến trạm, hai người thu dọn đồ xong thì lập tức xuống xe, Tần Lâm đứng bên cạnh nhìn hai người họ rời đi mới thở phào một cái, âm thầm cầu nguyện tốt nhất cả đời này cũng đừng gặp lại!
Xe lửa chậm rãi rời khỏi ga, hai người thật sự thở phào nhẹ nhõm một cái, cuối cùng cũng về rồi.
“Vừa rồi còn tưởng anh sẽ động lòng chứ?” Vệ Vân Khai đã từng làm chuyện này, rõ ràng quầy kinh doanh của Tần Lâm lớn hơn, nếu như Vệ Vân Khai thật sự muốn, nhất định sẽ âm thầm dò xét, tìm cơ hội làm ăn cho mình, thế nhưng vừa rồi anh cũng chẳng thèm hỏi một câu.
Vệ Vân Khai nhướng mày cười một tiếng: “Động lòng cái gì? Bây giờ anh không thể mạo hiểm.”
Việc kéo cả gia đình làm quá nguy hiểm, không hợp! Tội danh làm giàu bất chính không phải đùa, hơn nữa cũng không phải không có cách khác để kiếm tiền.
Từ trạm xe lửa về đến nhà họ chỉ có thể đi bộ về, phần lớn hành lý đều treo trên người Vệ Vân Khai, Tống Nguyệt Minh xách hai chiếc túi nhẹ, mặt trời giữa trưa rất nóng, hai người cố gắng đi nhanh một chút, tranh thủ mau chóng về đến nhà.
Tống Vệ Lan nhìn thấy họ từ phía xa xa, lúc đối diện nhau còn chống nạnh hừ lạnh một tiếng: “Xách bao lớn bao nhỏ thế này cũng không biết đút lót cho ai!”
Cảm giác Tống Nguyệt Minh trở về càng chân thật, cô nhìn thấy những vết hằn rõ trên mặt Tống Vệ Lan, quái gở nói: “Dù sao cũng không phải cho cô, có rảnh thì đi chăm vết sẹo trên mặt cô đi.”
Hai người cũng không dừng lại, đi lướt qua người Tống Vệ Lan, chạy vào nhà hóng mát, ai quan tâm Tống Vệ Lan chua ngoa gì chứ?
Vệ Vân Khai chọc tức người không đền mạng nói: “Đoán.”
Chờ cô quay lại, đến phiên Vệ Vân Khai đi rửa mặt, Tần Lâm từ giường ngồi dậy, ném một ánh mắt quyến rũ với Tống Nguyệt Minh: “Tôi thấy hai người không giống vợ chồng, là anh em sao?” Em gái, em là người ở đâu? Tới Bắc Kinh làm gì? Khi nào quay lại, anh đưa em đi chơi nhé?”
Tống Nguyệt Minh vô cùng lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Anh ăn nói không nể nang ai như thế không sợ đắc tội người ta bị giết trên đường không ai nhặt xác sao?”
Tần Lâm bị nghẹn họng, có làm sao anh ta cũng không ngờ cô gái có vẻ ngoài dịu dàng như thế lại còn hung hăng phách lối hơn cả người đàn ông vừa nãy. Thế nhưng quả thật Tần Lâm cũng không dám làm gì bọn họ, anh ta một mình ở bên ngoài, tự vệ còn không kịp. Anh ta bắt chuyện với hai người đơn giản chỉ vì không thể cho người ta biết mục đích của mình, hơn nữa cảm giác hai người cũng không tệ.
Nhưng bây giờ sự thật nói cho anh ta biết, cảm giác có thể không đúng.
Vệ Vân Khai rửa mặt xong nhanh chóng quay lại, phải đến giờ ngọ hai người mới đến huyện thành, phải ăn sáng trên xe. Tần Lâm nhiệt tình giành trả tiền, Vệ Vân Khai cũng không ngăn cản, lấy lòng cũng không phải điều gì sai trái, bây giờ cách xa thành phố Bắc Kinh, trái lại anh muốn nhìn thử xem Tần Lâm sẽ làm trò gì.
Sau khi ăn xong, Tần Lâm tự giới thiệu tên mình, nói rõ ràng địa chỉ nhà mình ở Bắc Kinh, tựa như sợ hai người không nhớ được.
“Thật ra tôi cũng không có ý gì, bây giờ đến thành phố khác để làm một ít chuyện, nửa đường ngừng lại ở chỗ hai người một chút, tôi thấy dường như mình có duyên với người anh em, không biết người anh em có đồng ý làm chút chuyện với tôi không, thù lao chắc chắn sẽ không thiếu một đồng.”
Tần Lâm nói say mê, anh ta tới đây để nhận hàng, còn Vệ Vân Khai lại cho anh ta cảm giác rất đáng tin. Anh ta đang muốn chiêu mộ vệ sĩ thân cận, nhận tiện giúp anh ta thăm dò đường một chút.
Thật sự không phải Tần Lâm hành động thiếu suy nghĩ, mấy anh em theo anh ta lúc trước cứ mãi không trở về, trong lòng anh ta cũng không chắc chắn, thế nhưng từ nhỏ đến lớn anh ta nhìn người rất đúng, vận may cũng không tệ, anh ta tin chắc rằng mình không nhìn lầm.
Vì hấp dẫn người khác, Tần Lâm còn nói ra số tiền thù lao, năm mươi tờ đại đoàn kết, cũng để lộ cả một chiếc nhẫn vàng đeo trong cổ. Còi xe lửa vang lên, đời này cũng không chắc có còn gặp lại nhau nữa không.
Ai ngờ, Vệ Vân Khai thoải mái nhìn anh ta: “Anh nói ít thôi, nếu còn nói ầm ĩ nữa tôi gọi công an tới đấy.”
Tần Lâm hoàn toàn im miệng, xem như hôm nay anh ta đụng phải cục sắt rồi, không đúng, là hai cục sắt!
Xe lửa đến trạm, hai người thu dọn đồ xong thì lập tức xuống xe, Tần Lâm đứng bên cạnh nhìn hai người họ rời đi mới thở phào một cái, âm thầm cầu nguyện tốt nhất cả đời này cũng đừng gặp lại!
Xe lửa chậm rãi rời khỏi ga, hai người thật sự thở phào nhẹ nhõm một cái, cuối cùng cũng về rồi.
“Vừa rồi còn tưởng anh sẽ động lòng chứ?” Vệ Vân Khai đã từng làm chuyện này, rõ ràng quầy kinh doanh của Tần Lâm lớn hơn, nếu như Vệ Vân Khai thật sự muốn, nhất định sẽ âm thầm dò xét, tìm cơ hội làm ăn cho mình, thế nhưng vừa rồi anh cũng chẳng thèm hỏi một câu.
Vệ Vân Khai nhướng mày cười một tiếng: “Động lòng cái gì? Bây giờ anh không thể mạo hiểm.”
Việc kéo cả gia đình làm quá nguy hiểm, không hợp! Tội danh làm giàu bất chính không phải đùa, hơn nữa cũng không phải không có cách khác để kiếm tiền.
Từ trạm xe lửa về đến nhà họ chỉ có thể đi bộ về, phần lớn hành lý đều treo trên người Vệ Vân Khai, Tống Nguyệt Minh xách hai chiếc túi nhẹ, mặt trời giữa trưa rất nóng, hai người cố gắng đi nhanh một chút, tranh thủ mau chóng về đến nhà.
Tống Vệ Lan nhìn thấy họ từ phía xa xa, lúc đối diện nhau còn chống nạnh hừ lạnh một tiếng: “Xách bao lớn bao nhỏ thế này cũng không biết đút lót cho ai!”
Cảm giác Tống Nguyệt Minh trở về càng chân thật, cô nhìn thấy những vết hằn rõ trên mặt Tống Vệ Lan, quái gở nói: “Dù sao cũng không phải cho cô, có rảnh thì đi chăm vết sẹo trên mặt cô đi.”
Hai người cũng không dừng lại, đi lướt qua người Tống Vệ Lan, chạy vào nhà hóng mát, ai quan tâm Tống Vệ Lan chua ngoa gì chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận