Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê
Chương 273. -
Chương 273. -
“Chỗ chị chuẩn bị khá đầy đủ.” Lý Giai Giai không biết từ lúc nào đã đi sang xem, nhìn thấy thì nhịn không được mà khen một câu.
Tống Nguyệt Minh cười cười: “Chị làm cái này đương nhiên là phải chuẩn bị đầy đủ.”
Chờ hai người chải tóc xong, Tống Nguyệt Minh nhìn khuôn mặt của bọn họ, đều vô cùng trẻ trung, nhìn thế nào cũng đẹp, cô suy nghĩ một chút, hỏi: “Chị có chì kẻ mày, hai em có muốn tô thêm mày không?”
Chân mày của Tô Diệu Vũ vừa mỏng vừa nhạt, còn chân mày của Lý Giai Giai không đẹp lắm nhưng vẫn khắc phục được.
Hai người đều là thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi, còn chưa học cách trang điểm, nghe phải kẻ chân mày xong thì có hơi thấp thỏm, đồng thanh nói: “Chị làm được không?”
Tống Nguyệt Minh chỉ chỉ lông mày của mình, hôm nay cô cũng kẻ lông mày một chút, mới đầu Vệ Vân Khai còn không thấy, khen tinh thần cô hôm nay không tệ, sau đó cô mới nói là mình kẻ lông mày.
Tô Diệu Vũ lại gần nhìn xem, từng đường rõ ràng, khó nhìn ra được là kẻ, quả thực rất đẹp, vô cùng tin tưởng, nói: “Được, chị kẻ giúp tôi được không?”
Lý Giai Giai nghe theo Tô Diệu Vũ, nói mình cũng muốn kẻ, Tống Nguyệt Minh dịu dàng nói sẽ sửa lại lông mày cho cô ấy một chút, Lý Giai Giai hơi do dự rồi đồng ý, chờ Tống Nguyệt Minh sửa cho mình tỉ mỉ từng chút một, không thể không nói là càng ngày càng thấy đẹp mắt.
“Chị, chị khéo tay quá, lát nữa nhất định phải chụp cho em thật đẹp!” Nhìn thấy bản thân mình thay đổi trong gương, Lý Giai Giai vui vẻ thay đổi xưng hô, gọi chị thân thiết như vậy thì quan hệ tốt hơn, lúc chụp cũng có tâm hơn chút.
Tống Nguyệt Minh nở nụ cười: “Em cứ yên tâm đi.”
Lúc chụp ảnh, Lý Giai Giai đẩy Tô Diệu Vũ lên chụp trước, còn mình ở một bên nhìn xem, Tống Nguyệt Minh nói Tô Diệu Vũ đổi tư thế, dáng vẻ cô ấy luôn thẹn thùng, Tống Nguyệt Minh không thể không tự mình ra trận để làm mẫu cho, ngược lại Lý Giai Giai ở một bên nhìn mà đỏ mặt đến mang tai, nhưng thật sự dáng vẻ rất đẹp.
“Chị, lát nữa em muốn chụp giống Miêu Miêu.”
Tống Nguyệt Minh nói: “Em thích kiểu gì cũng được.”
Lúc cầm nón che nắng, Tống Nguyệt Minh đề nghị Tô Diệu Vũ đến bên cửa chụp hình, bây giờ qua buổi trưa nên ánh nắng vừa đủ, trong phòng đội nón che nắng rất chán.
Tô Diệu Vũ đỏ mặt: “Em không muốn.”
“Không sao đâu, tư thế rất tự nhiên, em mỉm cười là được rồi.”
Khuyên nhủ một hồi thì Tô Diệu Vũ đi, tình cờ là chiếc nón che nắng cũng hợp với trang phục của cô ấy, chụp được tấm ảnh có ánh nắng vô cùng thuần khiết.
“Đã chụp sáu tấm rồi, em còn muốn chụp nữa không?” Tống Nguyệt Minh chu đáo nhắc nhở, như này cũng đã không ít, nếu không nhắc nhở người ta thì chụp quá vui, sau lại không nhận nợ, làm lãng phí phim, cô cũng không muốn lừa gạt một chút tiền ấy.
Tô Diệu Vũ đỏ mặt hỏi: “Em có thể về nhà thay đồ rồi đến lại không, gần lắm.”
Cô ấy còn có một bộ đồ mới, là chiếc váy mà anh họ mang về từ thành phố cảng, cô ấy luôn không nỡ mặc, bây giờ mặc nó để chụp ảnh thì vừa đúng lúc.
Lý Giai Giai cũng biết về bộ đồ này, vui vẻ kéo tay Tô Diệu Vũ: “Miêu Miêu, Miêu Miêu tốt, cậu có thể cho mình mặc một chút không, mình cũng muốn đổi!”
“Được, vậy cậu chụp trước, mình đi lấy đồ.” Tô Diệu Vũ đồng ý một cách dễ dàng.
Đương nhiên Tống Nguyệt Minh không ý kiến gì, nói Lý Giai Giai nội nón che nắng chụp một tấm trước, vào phòng chụp thêm bốn tấm nữa, sau đó Lý Giai Giai kêu dừng, cô ấy muốn mặc váy của Tô Diệu Vũ để chụp thêm hai tấm.
Đó là một chiếc váy hoa xòe màu đỏ, đường may rất đẹp, xem ra không hề rẻ, Tống Nguyệt Minh dốc lòng đổi kiểu tóc cho hai người, rồi chụp thêm bốn tấm, đủ mười tấm rồi cô chủ động nói: “Chị sẽ đưa mỗi người một tấm, chờ ảnh ra rồi, nếu thấy chụp đẹp thì hai em quảng bá cho chị nha!”
Hai người đồng thanh, cười nói: “Được!”
Sau khi chụp xong, lúc tính tiền, Tống Nguyệt Minh lấy biên lai đã chuẩn bị sẵn ra rồi bắt đầu viết tay, mười bức ảnh tổng cộng mười lăm đồng, viết rõ ngày và số tiền, đồng thời ghi ngày lấy ảnh, một trong hai cô gái đưa mười lăm đồng cho cô.
“Chỗ chị chuẩn bị khá đầy đủ.” Lý Giai Giai không biết từ lúc nào đã đi sang xem, nhìn thấy thì nhịn không được mà khen một câu.
Tống Nguyệt Minh cười cười: “Chị làm cái này đương nhiên là phải chuẩn bị đầy đủ.”
Chờ hai người chải tóc xong, Tống Nguyệt Minh nhìn khuôn mặt của bọn họ, đều vô cùng trẻ trung, nhìn thế nào cũng đẹp, cô suy nghĩ một chút, hỏi: “Chị có chì kẻ mày, hai em có muốn tô thêm mày không?”
Chân mày của Tô Diệu Vũ vừa mỏng vừa nhạt, còn chân mày của Lý Giai Giai không đẹp lắm nhưng vẫn khắc phục được.
Hai người đều là thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi, còn chưa học cách trang điểm, nghe phải kẻ chân mày xong thì có hơi thấp thỏm, đồng thanh nói: “Chị làm được không?”
Tống Nguyệt Minh chỉ chỉ lông mày của mình, hôm nay cô cũng kẻ lông mày một chút, mới đầu Vệ Vân Khai còn không thấy, khen tinh thần cô hôm nay không tệ, sau đó cô mới nói là mình kẻ lông mày.
Tô Diệu Vũ lại gần nhìn xem, từng đường rõ ràng, khó nhìn ra được là kẻ, quả thực rất đẹp, vô cùng tin tưởng, nói: “Được, chị kẻ giúp tôi được không?”
Lý Giai Giai nghe theo Tô Diệu Vũ, nói mình cũng muốn kẻ, Tống Nguyệt Minh dịu dàng nói sẽ sửa lại lông mày cho cô ấy một chút, Lý Giai Giai hơi do dự rồi đồng ý, chờ Tống Nguyệt Minh sửa cho mình tỉ mỉ từng chút một, không thể không nói là càng ngày càng thấy đẹp mắt.
“Chị, chị khéo tay quá, lát nữa nhất định phải chụp cho em thật đẹp!” Nhìn thấy bản thân mình thay đổi trong gương, Lý Giai Giai vui vẻ thay đổi xưng hô, gọi chị thân thiết như vậy thì quan hệ tốt hơn, lúc chụp cũng có tâm hơn chút.
Tống Nguyệt Minh nở nụ cười: “Em cứ yên tâm đi.”
Lúc chụp ảnh, Lý Giai Giai đẩy Tô Diệu Vũ lên chụp trước, còn mình ở một bên nhìn xem, Tống Nguyệt Minh nói Tô Diệu Vũ đổi tư thế, dáng vẻ cô ấy luôn thẹn thùng, Tống Nguyệt Minh không thể không tự mình ra trận để làm mẫu cho, ngược lại Lý Giai Giai ở một bên nhìn mà đỏ mặt đến mang tai, nhưng thật sự dáng vẻ rất đẹp.
“Chị, lát nữa em muốn chụp giống Miêu Miêu.”
Tống Nguyệt Minh nói: “Em thích kiểu gì cũng được.”
Lúc cầm nón che nắng, Tống Nguyệt Minh đề nghị Tô Diệu Vũ đến bên cửa chụp hình, bây giờ qua buổi trưa nên ánh nắng vừa đủ, trong phòng đội nón che nắng rất chán.
Tô Diệu Vũ đỏ mặt: “Em không muốn.”
“Không sao đâu, tư thế rất tự nhiên, em mỉm cười là được rồi.”
Khuyên nhủ một hồi thì Tô Diệu Vũ đi, tình cờ là chiếc nón che nắng cũng hợp với trang phục của cô ấy, chụp được tấm ảnh có ánh nắng vô cùng thuần khiết.
“Đã chụp sáu tấm rồi, em còn muốn chụp nữa không?” Tống Nguyệt Minh chu đáo nhắc nhở, như này cũng đã không ít, nếu không nhắc nhở người ta thì chụp quá vui, sau lại không nhận nợ, làm lãng phí phim, cô cũng không muốn lừa gạt một chút tiền ấy.
Tô Diệu Vũ đỏ mặt hỏi: “Em có thể về nhà thay đồ rồi đến lại không, gần lắm.”
Cô ấy còn có một bộ đồ mới, là chiếc váy mà anh họ mang về từ thành phố cảng, cô ấy luôn không nỡ mặc, bây giờ mặc nó để chụp ảnh thì vừa đúng lúc.
Lý Giai Giai cũng biết về bộ đồ này, vui vẻ kéo tay Tô Diệu Vũ: “Miêu Miêu, Miêu Miêu tốt, cậu có thể cho mình mặc một chút không, mình cũng muốn đổi!”
“Được, vậy cậu chụp trước, mình đi lấy đồ.” Tô Diệu Vũ đồng ý một cách dễ dàng.
Đương nhiên Tống Nguyệt Minh không ý kiến gì, nói Lý Giai Giai nội nón che nắng chụp một tấm trước, vào phòng chụp thêm bốn tấm nữa, sau đó Lý Giai Giai kêu dừng, cô ấy muốn mặc váy của Tô Diệu Vũ để chụp thêm hai tấm.
Đó là một chiếc váy hoa xòe màu đỏ, đường may rất đẹp, xem ra không hề rẻ, Tống Nguyệt Minh dốc lòng đổi kiểu tóc cho hai người, rồi chụp thêm bốn tấm, đủ mười tấm rồi cô chủ động nói: “Chị sẽ đưa mỗi người một tấm, chờ ảnh ra rồi, nếu thấy chụp đẹp thì hai em quảng bá cho chị nha!”
Hai người đồng thanh, cười nói: “Được!”
Sau khi chụp xong, lúc tính tiền, Tống Nguyệt Minh lấy biên lai đã chuẩn bị sẵn ra rồi bắt đầu viết tay, mười bức ảnh tổng cộng mười lăm đồng, viết rõ ngày và số tiền, đồng thời ghi ngày lấy ảnh, một trong hai cô gái đưa mười lăm đồng cho cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận