Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê
Chương 302. -
Chương 302. -
Tống Nguyệt Minh gật gật đầu từ trên ghế ngồi dậy, cô đặt một cái gối trên ghế mây, gối rất thoải mái. Vệ Vân Khai nghĩ tới ghế sô pha mềm mại, có lẽ nên mua một bộ để trong nhà.
Thời điểm thương lượng cùng Tống Nguyệt Minh, cô nghĩ một chút liền đồng ý. Có điều ngày mai bọn họ phải về nhà thăm thông gia nên chỉ có thể chờ ra Tết lại bàn.
Mùng hai tháng tám phải đi thăm thông gia, mang theo gà quay cùng quà tặng về Tống gia, ăn một bữa cơm tưng bừng náo nhiệt xong rồi trở về nhà, đến mùng ba trở về Ngụy gia. Ngụy gia vẫn mang dáng vẻ như trước kia, vừa vào cửa liền nhìn thấy trên dây phơi đồ phơi quần áo của bà cụ Ngụy thay ra đã được giặt, Tống Nguyệt Minh chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt.
Vương Bảo Trân và Ngụy Căn Sinh đều ở nhà, chỉ là thần sắc trên mặt không được tốt, nói chuyện với bọn họ đều là ai nói mệnh người đó. Tống Nguyệt Minh cùng Ngụy Xuân Linh nói chuyện phiếm mới biết được hai ông bà này cãi nhau.
Ngụy Xuân Linh rất bất đắc dĩ: "Người ta tới thăm bà nội, tặng bà nội trứng gà hay gì đó, bà nội đều cất ở trong phòng bà. Lúc thím nhỏ đến thăm bà lại bảo thím nhỏ cầm về, mẹ chúng ta thấy mất hứng, cãi nhau với bà nội hai câu, bà nội không vui liền lấy cái chết ra đe dọa, lại cãi nhau với cha chúng ta vài câu, đến bây giờ vẫn chưa làm lành.”
Bà cụ Ngụy vẫn luôn trợ cấp cho một nhà đứa con trai nhỏ bởi vì con trai nhỏ chết sớm, Ngụy Căn Sinh không chăm sóc tốt cho em trai, khiến cho cả nhà họ sống không tốt. Bình thường bà cụ Ngụy không thiếu ăn thiếu uống, tiền Ngụy Căn Sinh hiếu kính bà cụ đều nhét cho vợ của con trai nhỏ là Từ Tam Nữu. Lúc không có việc gì Vương Bảo Trân vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, hiện tại trong nhà bỏ tiền thuốc men, hầu hạ bà cụ Ngụy ăn ngon mặc đẹp, vậy mà bà cụ Ngụy ngay cả một cái vỏ trứng cũng không giữ lại, dựa vào đâu?
“Sau đó thím nhỏ lại tới lấy một lần nữa, mẹ chúng ta đánh thím ấy một trận, thím không dám đến nữa. Bà nội lại suốt ngày kiếm chuyện, ôi, thật là.”
Ngụy Xuân Linh vẻ mặt u sầu, bà cụ Ngụy không dễ hầu hạ, cô ấy phải giúp đỡ một tay, trong lòng khó tránh khỏi có chút phiền chán.
Tống Nguyệt Minh bất động thanh sắc nghe, trái lại còn vạch trần một chân tướng: “Vậy lúc trước bà nội muốn tới chỗ chị ở cũng là do thím nhỏ kích thích đúng không?”
“Cái này...... Em không rõ lắm.”
Thanh quan khó cắt đứt việc nhà, Tống Nguyệt Minh cũng không có ý định giải quyết rõ ràng cục diện rối rắm của Ngụy gia, cô đưa lễ tết, cơm nước xong liền chuẩn bị trở về. Trước khi đi lại thấy Ngụy Ái Quốc tới, lôi kéo Vệ Vân Khai ra ngoài nói chuyện, Tống Nguyệt Minh nhướng mí mắt, đây là muốn vay tiền?
Cô đoán không sai, Ngụy Ái Quốc muốn mượn Vệ Vân Khai hai mươi đồng, không nhiều không ít vừa vặn là số tiền trong người anh có thể đem ra.
Vệ Vân Khai nhíu mày, trước đây anh chưa kết hôn, hai anh em Ngụy gia cách một đoạn thời gian liền tìm tới anh mượn một khoản nhỏ, cũng không mượn nhiều. Chuyện cũ trước kia anh xí xóa, nhưng lần này Ngụy Ái Quốc mượn anh hai mươi đồng, anh có chút do dự, huống hồ còn không nói lý do.
“Anh cả, anh mượn tiền làm gì?”
Tuy hai người chị dâu đều quản tiền rất chặt, nhưng với gia cảnh Ngụy gia hai anh sẽ không đến mức không có gạo để cho vào nồi. Hướng chi trong tay Ngụy Căn Sinh cũng có không ít tiền, sẽ không có chuyện thấy hai đứa con trai không có tiền dùng mà ngồi yên không để ý tới.
Ngụy Ái Quốc cười cợt nhả: “Nếu không thiếu tiền anh cũng không mở miệng vay chú. Cha vợ anh bị bệnh, hai bọn anh cũng phải tỏ ý một chút, của cải sắp vét sạch rồi, còn phải trị bệnh cho họ không phải sao.”
Vét sạch của cải cho cha vợ khám bệnh? Vệ Vân Khai không tin, áo anh có hai cái túi, một cái có hai tờ tiền mặt tổng cộng hai mươi đồng, một cái khác đựng tiền lẻ, anh sờ sờ túi tiền lẻ kia, lắc đầu: “Em không mang nhiều như vậy, còn chưa được trả tiền lương nữa.”
Tống Nguyệt Minh gật gật đầu từ trên ghế ngồi dậy, cô đặt một cái gối trên ghế mây, gối rất thoải mái. Vệ Vân Khai nghĩ tới ghế sô pha mềm mại, có lẽ nên mua một bộ để trong nhà.
Thời điểm thương lượng cùng Tống Nguyệt Minh, cô nghĩ một chút liền đồng ý. Có điều ngày mai bọn họ phải về nhà thăm thông gia nên chỉ có thể chờ ra Tết lại bàn.
Mùng hai tháng tám phải đi thăm thông gia, mang theo gà quay cùng quà tặng về Tống gia, ăn một bữa cơm tưng bừng náo nhiệt xong rồi trở về nhà, đến mùng ba trở về Ngụy gia. Ngụy gia vẫn mang dáng vẻ như trước kia, vừa vào cửa liền nhìn thấy trên dây phơi đồ phơi quần áo của bà cụ Ngụy thay ra đã được giặt, Tống Nguyệt Minh chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt.
Vương Bảo Trân và Ngụy Căn Sinh đều ở nhà, chỉ là thần sắc trên mặt không được tốt, nói chuyện với bọn họ đều là ai nói mệnh người đó. Tống Nguyệt Minh cùng Ngụy Xuân Linh nói chuyện phiếm mới biết được hai ông bà này cãi nhau.
Ngụy Xuân Linh rất bất đắc dĩ: "Người ta tới thăm bà nội, tặng bà nội trứng gà hay gì đó, bà nội đều cất ở trong phòng bà. Lúc thím nhỏ đến thăm bà lại bảo thím nhỏ cầm về, mẹ chúng ta thấy mất hứng, cãi nhau với bà nội hai câu, bà nội không vui liền lấy cái chết ra đe dọa, lại cãi nhau với cha chúng ta vài câu, đến bây giờ vẫn chưa làm lành.”
Bà cụ Ngụy vẫn luôn trợ cấp cho một nhà đứa con trai nhỏ bởi vì con trai nhỏ chết sớm, Ngụy Căn Sinh không chăm sóc tốt cho em trai, khiến cho cả nhà họ sống không tốt. Bình thường bà cụ Ngụy không thiếu ăn thiếu uống, tiền Ngụy Căn Sinh hiếu kính bà cụ đều nhét cho vợ của con trai nhỏ là Từ Tam Nữu. Lúc không có việc gì Vương Bảo Trân vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, hiện tại trong nhà bỏ tiền thuốc men, hầu hạ bà cụ Ngụy ăn ngon mặc đẹp, vậy mà bà cụ Ngụy ngay cả một cái vỏ trứng cũng không giữ lại, dựa vào đâu?
“Sau đó thím nhỏ lại tới lấy một lần nữa, mẹ chúng ta đánh thím ấy một trận, thím không dám đến nữa. Bà nội lại suốt ngày kiếm chuyện, ôi, thật là.”
Ngụy Xuân Linh vẻ mặt u sầu, bà cụ Ngụy không dễ hầu hạ, cô ấy phải giúp đỡ một tay, trong lòng khó tránh khỏi có chút phiền chán.
Tống Nguyệt Minh bất động thanh sắc nghe, trái lại còn vạch trần một chân tướng: “Vậy lúc trước bà nội muốn tới chỗ chị ở cũng là do thím nhỏ kích thích đúng không?”
“Cái này...... Em không rõ lắm.”
Thanh quan khó cắt đứt việc nhà, Tống Nguyệt Minh cũng không có ý định giải quyết rõ ràng cục diện rối rắm của Ngụy gia, cô đưa lễ tết, cơm nước xong liền chuẩn bị trở về. Trước khi đi lại thấy Ngụy Ái Quốc tới, lôi kéo Vệ Vân Khai ra ngoài nói chuyện, Tống Nguyệt Minh nhướng mí mắt, đây là muốn vay tiền?
Cô đoán không sai, Ngụy Ái Quốc muốn mượn Vệ Vân Khai hai mươi đồng, không nhiều không ít vừa vặn là số tiền trong người anh có thể đem ra.
Vệ Vân Khai nhíu mày, trước đây anh chưa kết hôn, hai anh em Ngụy gia cách một đoạn thời gian liền tìm tới anh mượn một khoản nhỏ, cũng không mượn nhiều. Chuyện cũ trước kia anh xí xóa, nhưng lần này Ngụy Ái Quốc mượn anh hai mươi đồng, anh có chút do dự, huống hồ còn không nói lý do.
“Anh cả, anh mượn tiền làm gì?”
Tuy hai người chị dâu đều quản tiền rất chặt, nhưng với gia cảnh Ngụy gia hai anh sẽ không đến mức không có gạo để cho vào nồi. Hướng chi trong tay Ngụy Căn Sinh cũng có không ít tiền, sẽ không có chuyện thấy hai đứa con trai không có tiền dùng mà ngồi yên không để ý tới.
Ngụy Ái Quốc cười cợt nhả: “Nếu không thiếu tiền anh cũng không mở miệng vay chú. Cha vợ anh bị bệnh, hai bọn anh cũng phải tỏ ý một chút, của cải sắp vét sạch rồi, còn phải trị bệnh cho họ không phải sao.”
Vét sạch của cải cho cha vợ khám bệnh? Vệ Vân Khai không tin, áo anh có hai cái túi, một cái có hai tờ tiền mặt tổng cộng hai mươi đồng, một cái khác đựng tiền lẻ, anh sờ sờ túi tiền lẻ kia, lắc đầu: “Em không mang nhiều như vậy, còn chưa được trả tiền lương nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận