Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê

Chương 238. -

Chương 238. -


Ngày thứ ba sau khi đến Bắc Kinh là một ngày tốt lành, Vệ Vân Khai và Tống Nguyệt Minh cung kính đưa tro cốt của ba tổ tiên đến nơi mới để chôn cất. Vệ Cừ được chôn cất cùng vợ Hà Uyển Cận đã qua đời trước ông nhiều năm, trên bia một là một trong số ít những tấm ảnh mà họ chụp chung. Vệ Giang chôn ở bên cạnh hai người, bức ảnh trên bia mộ dừng lại ở thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời.

Bức ảnh được chụp lại từ những bức ảnh cũ của Vệ Vân Khai, bức ảnh gốc rất quý giá, Tống Nguyệt Minh sợ dùng ảnh gốc sẽ bị hỏng nên đã đặt bản làm lại, không khác gì ảnh gốc. May mắn thay, sau khi mua máy ảnh, cô nghiên cứu cách chụp lại ảnh cũ rồi rửa nó ra.

Sau khi hoàn thành bia mộ, Tương Đại Phi và vợ cúi chào rồi rời đi trước, để lại thời gian cho hai vợ chồng nói.

Hai người đứng trước bia một, Vệ Vân Khai yên lặng tiến lên lau sạch bụi đất dính trên bia mộ, trầm mặc hồi lâu mới trầm giọng nói: “Lúc mới về, con không dám nói chuyện với mọi người, mọi người đừng trách con nhé. Hiện giờ cả nhà chúng ta đều đang ở đây rồi, ông nội, bà nội, cha, con về rồi.”

Tống Nguyệt Minh cũng hướng về phía ba người, xá một cái: “Chào ông nội, bà nội và cha, con là Nguyệt Minh.”

Vệ Vân Khai nở nụ cười, bàn tay nắm lấy tay cô: “Đúng rồi, đây là vợ con, Tống Nguyệt Minh. Cha, trước đây cha nói con ngốc nghếch, lớn lên giống cha không thông minh, sau này chắc chắn sẽ không lấy được vợ. Bây giờ con mang vợ về cho mọi người gặp mặt rồi đây.”

Hồi đó, Vệ Giang đã vào độ tuổi trung niên mới có một đứa con đầu lòng là Vệ Vân Khai, đó cũng là đứa con duy nhất của ông, tính cách của ông vẫn luôn rất tốt. Đối với Vệ Vân Khai giống như hai anh em, lần nào cũng dương dương tự đắc nói: “Con trai, năm đó cha theo đuổi mẹ con hoàn toàn dựa vào trí thông minh của mình, thế nhưng con lại chẳng biết nói lời ngon tiếng ngọt gì, sau này sao lấy được vợ chứ?”

Không bao lâu sau, Vệ Giang lại bị Hà Uyển Cận trách mắng: “Khai nhi còn nhỏ, ai giống con ngày ngày muốn vợ chứ?”

Ông cụ Vệ Cừ ngồi bên cạnh đỡ đỡ kính: “Khai nhi thật sự không giống cha con chúng ta ở điểm này.”

Sau đó hai người đàn ông bị Hà Uyển Cận phê bình, dạy dỗ cho một trận, Vệ Vân Khai ngồi ở bên cạnh nhìn thấy cười trêu, nhưng lúc đó anh nào có biết vợ có ý nghĩa gì.

“Còn nữa, đây là món thịt kho Nguyệt Minh đặc biệt làm cho ông nội, cô ấy đã học thấu đáo ghi chép của ông nội, hôm nay cũng đã mượn bếp của thím Lan để mấy cho mọi người vài món ăn, mọi người nhìn xem có thích hay không…” Vệ Vân Khai khom người mở hộp cơm ra, tổng cộng có ba món ăn, cô đã làm ba món mà mỗi người thích nhất.

Vệ Vân Khai rót rượu mao đài vào ly, sau đó vẩy xuống trước một, mùi rượu nhàn nhạt bắt đầu tản ra, sự nặng nề trong lòng anh cũng dần dần buông lỏng. Anh nửa ngồi xổm xuống trước mộ, bắt đầu kể chi tiết những chuyện đã xảy ra trong những năm qua, vẻ mặt cũng từ từ hoài niệm và phụ thuộc. Tống Nguyệt Minh thỉnh thoảng sẽ xen vào một vài câu chuyện thú vị, nhưng phần lớn đều là Vệ Vân Khai kể, cô nghe, anh cần thời gian này để bình tĩnh lại.

Lúc gần cuối cùng, Vệ Vân Khai vô cùng nghiêm túc bảo đảm với bọn họ:

“Ông nội, mọi người yên tâm, sau này bọn con sẽ sống tốt, cũng sẽ thường xuyên tới thăm mọi người.”

Tống Nguyệt Minh cũng cười nói: “Ông nội, bà nội, hai người cứ yên tâm, hai người bọn con chắc chắn sẽ chăm sóc lẫn nhau.”

Thậm chí cô còn thầm thề trong lòng, bởi vì tim cô chưa bao giờ mềm nhũn, đau lòng như hôm nay.

Mặt trời buổi trưa quá nắng, hai người đứng thêm một lúc nữa mới ra về, nghĩa trang công cộng không có bao nhiêu người, Vệ Vân Khai cũng không kiêng dè gì nắm tay cô.

“Thật ra năm đó anh đi rất vội vàng, anh vẫn cho rằng năm mười tuổi là một cơn ác mộng, hiện giờ đã trở lại thăm bọn họ một chút mới chấp nhận thực tế, cũng thật sự không dám liên lạc với mấy người chú Tương, nghĩ lại thấy mình không hiếu thảo.” Những người thân thiết trước đây của anh đã thực sự rời bỏ anh từ lâu, chỉ còn lại những bia mộ lạnh lẽo, việc nói chuyện với họ chỉ là một cách để an ủi anh.

Tống Nguyệt Minh nắm lại tay anh: "Năm đó anh vẫn còn là một đứa trẻ, ông nội và mọi người cũng chỉ muốn anh bình an lớn lên, anh hoàn thành tâm nguyện của bọn họ cũng là báo hiếu rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận