Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê
Chương 102. -
Chương 102. -
Tống Nguyệt Minh ngáp một cái, trong viện vẫn im ắng như cũ, tuyết lớn như vậy ngay cả người ra ngoài cũng không có, cô suy nghĩ một chút rồi nói với Vệ Vân Khai: "Em ngủ một chút, đợi lát nữa có người đến, anh gọi em dậy có được không?”
"Được."
Tống Nguyệt Minh yên tâm vén chăn lên, cởi áo len cởi giày cao gót ra, lưu loát chui vào chăn, hai mắt nhắm lại, nhanh chóng ngủ thiếp đi, tiếng hít thở vững vàng vang lên khiến cho ánh mắt Vệ Vân Khai lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhưng cô không có cảm giác gì với những chuyện thế này.
Vệ Vân Khai cũng ngáp một cái, đứng dậy đóng cửa nhà chính lại, bắt chước đúng cách nằm bên cạnh cô, động tác này không được coi là nhẹ nhàng, nhưng dường như cũng không ảnh hưởng đến cô chút nào cả, ngược lại cô còn nhận cảm nhận được nguồn nhiệt, không ý thức được mà dựa vào anh.
Gần đến giờ cơm, hai đứa con trai nhà họ Ngụy đều mang theo con cái đến ăn cơm, về đến nhà thì thấy nồi lạnh bếp lạnh, Vương Bảo Trân cùng Ngụy Căn Sinh còn ngồi ở trong nhà chính, nướng ngô, mùa thu thu hoạch ngô sấy khô cây rồi phân đến các nhà, mỗi nhà muốn ăn liền tự mình phụ trách tách hạt.
"Mẹ, sao còn chưa nấu cơm?"
Vương Bảo Trân ngẩng đầu nhìn đồng hồ cổ nhà mình: "Mới mười một giờ đã nấu cơm sao? Mới ăn xong được bao lâu đâu! Mẹ nghĩ hôm nay các con dậy muộn ăn muộn, định làm sau.”
Con gái lớn của Tề Thụ Vân, Tiểu Tuyết, ngáp một cái, đáng thương nói: "Bà nội ơi con đói.”
"Cháu ăn cơm từ lúc nào?"
"Cháu chưa ăn."
Vương Bảo Trân kinh ngạc hỏi ngược lại: "Cái gì, mấy giờ rồi còn không cho mấy đứa nhỏ ăn sáng hả?”
Tề Thụ Vân cười giải thích: "Không phải tại con dậy muộn, nghĩ bên này sắp ăn cơm, liền không nấu cơm nữa.”
"Cường Cường, Lâm Lâm, các cháu ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi ạ, chúng cháu ăn trứng gà.”
Vương Bảo Trân trừng mắt nhìn Tề Thụ Vân, đành phải buông ngô ra vỗ vỗ tay: "Tiểu Tuyết, bà đi nấu chút sủi cảo cho cháu trước nhé, bữa cơm này còn phải đợi lát nữa mới được!”
Tề Thụ Vân tự biết mình đuối lý, liếc mắt nhìn chị em dâu trầm mặc không nói, lại nhìn người đàn ông nhà mình không dám nói gì, cười hì hì hỏi: "Mẹ, thằng ba cùng em dâu mới đâu? Không phải lúc này vẫn chưa thức dậy đấy chứ?”
"Người ta giống như con sao? Nguyệt Minh còn giúp mẹ nấu cơm, tuyết trong viện này đều quét rồi, nào giống như các con, toàn há miệng chờ ăn!”
Tề Thụ Vân giống như không nghe thấy mẹ chồng cằn nhằn, xoay người lôi kéo Mã Phượng Lệ: "Đi, chúng ta đi gọi em dâu đi.”
Vẻ mặt cô ta lộ rõ ý muốn trêu chọc và xem kịch hay, Mã Phượng Lệ cùng cô ta đi đến viện mới, nhà gạch ngói xanh, tường viện cao cao, nhìn đến hoàn toàn mới, chắc chắn hơn sân nhà mình nhiều.
"Chậc, phòng ốc này xây thật tốt. Tề Thụ Vân vô cùng ghen tuông, cô ta gả tới đây sớm nhất, hiện tại phòng ở tệ không ngẩng đầu lên được, tường viện đều là bùn vàng trát lên, so với viện mới này đúng là không có cách nào sánh bằng.
"Chúng ta nhỏ giọng một chút, nhìn xem hai người này làm gì cho trong phòng."
Mã Phượng Lệ cười nói được, cùng Tề Thụ Vân đẩy cánh cửa giữa hai viện ra, cửa nhà chính đóng kín mít, trong viện cũng không có động tĩnh, hai người này đến tám phần ở trong phòng ngủ, lần này phải làm cho cô vợ mới phát giận mới được.
Tề Thụ Vân đi ở phía trước, trực tiếp hô to một tiếng: "Lão Tam, em dâu, có ở nhà không?”
Cô ta nói xong rất không khách khí đẩy cửa ra, đang muốn nhấc chân đi vào, thì thấy hai người ăn mặc chỉnh tề ngồi ở bên cạnh bàn vuông trong nhà chính, trong tay cầm một quyển sổ, nghe được động tĩnh kinh ngạc nhìn về phía các cô.
Tề Thụ Vân ngây người một chút, Mã Phượng Lệ đi theo phía sau, nhìn thấy tình cảnh trong nhà chính, nhanh chóng phản ứng lại, cười nhẹ giọng hỏi: "Khai Tử, em dâu, hai người làm cái gì thế, mẹ muốn nấu cơm, hai người bọn chị đến gọi các em đi ăn cơm.”
Lúc đồ nội thất mới kéo về Tề Thụ Vân đến xem qua, ba mươi sáu chân đều là loại gỗ thượng hạng, hòa mộc, phối hợp với máy may, xe đạp mới tinh đặt ở gian đông, cô ta chỉ thể hâm mộ, hiện tại nhìn những thứ nhỏ nhặt mua thêm khắp nơi trong phòng mới, càng có vẻ xinh đẹp xa hoa, không biết còn tưởng rằng vào trong nhà cán bộ nào.
Tống Nguyệt Minh ngáp một cái, trong viện vẫn im ắng như cũ, tuyết lớn như vậy ngay cả người ra ngoài cũng không có, cô suy nghĩ một chút rồi nói với Vệ Vân Khai: "Em ngủ một chút, đợi lát nữa có người đến, anh gọi em dậy có được không?”
"Được."
Tống Nguyệt Minh yên tâm vén chăn lên, cởi áo len cởi giày cao gót ra, lưu loát chui vào chăn, hai mắt nhắm lại, nhanh chóng ngủ thiếp đi, tiếng hít thở vững vàng vang lên khiến cho ánh mắt Vệ Vân Khai lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhưng cô không có cảm giác gì với những chuyện thế này.
Vệ Vân Khai cũng ngáp một cái, đứng dậy đóng cửa nhà chính lại, bắt chước đúng cách nằm bên cạnh cô, động tác này không được coi là nhẹ nhàng, nhưng dường như cũng không ảnh hưởng đến cô chút nào cả, ngược lại cô còn nhận cảm nhận được nguồn nhiệt, không ý thức được mà dựa vào anh.
Gần đến giờ cơm, hai đứa con trai nhà họ Ngụy đều mang theo con cái đến ăn cơm, về đến nhà thì thấy nồi lạnh bếp lạnh, Vương Bảo Trân cùng Ngụy Căn Sinh còn ngồi ở trong nhà chính, nướng ngô, mùa thu thu hoạch ngô sấy khô cây rồi phân đến các nhà, mỗi nhà muốn ăn liền tự mình phụ trách tách hạt.
"Mẹ, sao còn chưa nấu cơm?"
Vương Bảo Trân ngẩng đầu nhìn đồng hồ cổ nhà mình: "Mới mười một giờ đã nấu cơm sao? Mới ăn xong được bao lâu đâu! Mẹ nghĩ hôm nay các con dậy muộn ăn muộn, định làm sau.”
Con gái lớn của Tề Thụ Vân, Tiểu Tuyết, ngáp một cái, đáng thương nói: "Bà nội ơi con đói.”
"Cháu ăn cơm từ lúc nào?"
"Cháu chưa ăn."
Vương Bảo Trân kinh ngạc hỏi ngược lại: "Cái gì, mấy giờ rồi còn không cho mấy đứa nhỏ ăn sáng hả?”
Tề Thụ Vân cười giải thích: "Không phải tại con dậy muộn, nghĩ bên này sắp ăn cơm, liền không nấu cơm nữa.”
"Cường Cường, Lâm Lâm, các cháu ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi ạ, chúng cháu ăn trứng gà.”
Vương Bảo Trân trừng mắt nhìn Tề Thụ Vân, đành phải buông ngô ra vỗ vỗ tay: "Tiểu Tuyết, bà đi nấu chút sủi cảo cho cháu trước nhé, bữa cơm này còn phải đợi lát nữa mới được!”
Tề Thụ Vân tự biết mình đuối lý, liếc mắt nhìn chị em dâu trầm mặc không nói, lại nhìn người đàn ông nhà mình không dám nói gì, cười hì hì hỏi: "Mẹ, thằng ba cùng em dâu mới đâu? Không phải lúc này vẫn chưa thức dậy đấy chứ?”
"Người ta giống như con sao? Nguyệt Minh còn giúp mẹ nấu cơm, tuyết trong viện này đều quét rồi, nào giống như các con, toàn há miệng chờ ăn!”
Tề Thụ Vân giống như không nghe thấy mẹ chồng cằn nhằn, xoay người lôi kéo Mã Phượng Lệ: "Đi, chúng ta đi gọi em dâu đi.”
Vẻ mặt cô ta lộ rõ ý muốn trêu chọc và xem kịch hay, Mã Phượng Lệ cùng cô ta đi đến viện mới, nhà gạch ngói xanh, tường viện cao cao, nhìn đến hoàn toàn mới, chắc chắn hơn sân nhà mình nhiều.
"Chậc, phòng ốc này xây thật tốt. Tề Thụ Vân vô cùng ghen tuông, cô ta gả tới đây sớm nhất, hiện tại phòng ở tệ không ngẩng đầu lên được, tường viện đều là bùn vàng trát lên, so với viện mới này đúng là không có cách nào sánh bằng.
"Chúng ta nhỏ giọng một chút, nhìn xem hai người này làm gì cho trong phòng."
Mã Phượng Lệ cười nói được, cùng Tề Thụ Vân đẩy cánh cửa giữa hai viện ra, cửa nhà chính đóng kín mít, trong viện cũng không có động tĩnh, hai người này đến tám phần ở trong phòng ngủ, lần này phải làm cho cô vợ mới phát giận mới được.
Tề Thụ Vân đi ở phía trước, trực tiếp hô to một tiếng: "Lão Tam, em dâu, có ở nhà không?”
Cô ta nói xong rất không khách khí đẩy cửa ra, đang muốn nhấc chân đi vào, thì thấy hai người ăn mặc chỉnh tề ngồi ở bên cạnh bàn vuông trong nhà chính, trong tay cầm một quyển sổ, nghe được động tĩnh kinh ngạc nhìn về phía các cô.
Tề Thụ Vân ngây người một chút, Mã Phượng Lệ đi theo phía sau, nhìn thấy tình cảnh trong nhà chính, nhanh chóng phản ứng lại, cười nhẹ giọng hỏi: "Khai Tử, em dâu, hai người làm cái gì thế, mẹ muốn nấu cơm, hai người bọn chị đến gọi các em đi ăn cơm.”
Lúc đồ nội thất mới kéo về Tề Thụ Vân đến xem qua, ba mươi sáu chân đều là loại gỗ thượng hạng, hòa mộc, phối hợp với máy may, xe đạp mới tinh đặt ở gian đông, cô ta chỉ thể hâm mộ, hiện tại nhìn những thứ nhỏ nhặt mua thêm khắp nơi trong phòng mới, càng có vẻ xinh đẹp xa hoa, không biết còn tưởng rằng vào trong nhà cán bộ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận