Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê

Chương 69. -

Chương 69. -


Vệ Vân Khai nhìn cô một cái đầy ý tứ rồi mỉm cười leo lên xe đạp rời đi, Tống Nguyệt Minh cầm kẹo sữa thở phào nhẹ nhõm một hơi, xoay người đi về cổng nhà...

Đối diện có tiếng bước chân truyền đến, Tống Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn, là Tống Kiến Cương với vẻ mặt âm u, giày vải gần như ướt đẫm, bàn tay siết chặt trông không được tập trung lắm.

"Anh hai?"

Lúc này Tống Kiến Cương mới để ý thấy cô, sự hung ác trong đôi mắt bị che giấu trong nháy mắt, miễn cưỡng lộ ra một nụ cươi: "Nguyệt Minh, em về rồi à."

"Anh hai, ai đụng vào anh à, sao vẻ mặt anh khó coi thế?"

"...Không có việc gì."

"Vậy anh mặt khó chịu cho ai nhìn?" Tống Nguyệt Minh nói xong cũng không để ý đến anh ta nữa, bước nhanh về nhà.

Tống Kiến Cương vừa vào cửa đã bị Hoàng Chi Tử oán trách: "Con ngủ dậy rồi đi đâu đấy? Vừa rồi Vân Khai lại đây mà không có con để nói chuyện, sắp thành người nhà rồi, chưa thấy đủ người có khi trong lòng người ta sẽ có ý kiến đấy."

"Con nhớ tới chút việc nên ra ngoài nhìn thử xem."

"Haiz, cái thằng này..." Hoàng Chi Tử nhịn không được lắc đầu.

Tống Kiến Cương bình tĩnh đi về phòng phía Tây, sau khi đóng cửa lại thì đặt mông ngồi xuống giường, nhớ tới cái hố mới vừa lấp kín dưới bàn, siết chặt nắm tay.

Sau khi ngủ dậy anh ta tới ngôi nhà cách vách xem mấy thỏi vàng, vòng tay vàng với nhẫn vàng, sợ không nhìn thì nó sẽ mọc cánh bay đi, những thứ mình đào được chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Lần đó, Tống Kiến Cương bị Tống Vệ Quốc dùng dây mây đánh cho một trận phải nằm dưỡng thương ở trong phòng, anh ta nhớ lại hồi còn sống ông nội từng nói có thể trong sân có chôn vàng, nhưng không biết là ở đâu.

"Ông ơi, sao ông không biết ở đâu được chứ, nói với cháu đi mà." Tống Kiến Cương quấn quít lấy ông cụ Tống hỏi như thế.

Ông cụ Tống bịa chuyện một câu: "Có thể là chân tường hoặc dưới gốc cây, ai biết hồi đó bà già kia giấu ở đâu chứ?"

Tống Kiến Cương nằm dưỡng thương trên giường, đã nghĩ nếu anh ta đào được vàng chôn dưới đất lên thì anh ta sẽ trở thành người có tiền nhất thôn, tùy tiện ném cho nhà họ Dương một cái nhẫn vàng là Dương Mẫn sẽ gả cho anh ta chứ gì?

Anh ta thử tìm trong phòng, lại phát hiện cái hang có chuột chui ra trong phòng anh ta không bình thường, đào cái hang chuột ấy lên, thật sự để anh ta đào được một hộp đồ quý!

Hai thỏi vàng lớn, ba thỏi vàng nhỏ, còn có mấy món trang sức bằng vàng của phụ nữ, từ nhỏ đến lớn Tống Kiến Cương chưa từng thấy nhiều vàng như thế, đúng là bị vàng làm cho mờ mắt!

Phản ứng đầu tiên của Tống Kiến Cương là giấu số vàng này về chỗ cũ, nhưng đâu phải trong nhà chỉ có một người nghe thấy ông nội nói rằng dưới đất có chôn vàng chứ, lỡ như cũng có người đào lên tìm thì sao? Đặt trong phòng, cha mẹ Đại Bảo hay bất cứ ai cũng có thể vào rồi thấy, không được!

Tống Kiến Cương nhớ tới ngôi nhà bỏ hoang cách vách, chỗ đó một năm rưỡi cũng chưa chắc có người vào, đã vậy còn có người nói nó bị ma ám, để ở đó thì chắc chắn sẽ không có người tìm!

Có điều nghe nói nhà chính từng có người chết nên Tống Kiến Cương không dám đi vào, lặng lẽ đặt trong phòng bếp, anh ta tách vàng thỏi và trang sức ra để riêng, còn lấy một cái nhẫn vàng nhỏ đi đổi tiền, chỉ có một chút như thế mà anh ta đổi được năm tờ mười đồng!

Nhất định không thể để ai biết về số vàng này!

Lâu lâu Tống Kiến Cương mới dám lấy can đảm đi vào xem bảo bối có còn ở đó không, đặt chỗ này hơn nữa tháng không ai phát hiện, Tống Kiến Cương lặng lẽ vui mừng, nhưng hôm nay anh ta tới xem thì lại thiếu mất bốn thỏi vàng!!

Suýt chút nữa là Tống Kiến Cương muốn cắm đầu vào bếp xem có phải anh ta lấy thiếu bốn thỏi ra không, nhưng lật tung cả lên chỉ thấy một thỏi nhỏ, còn bảy tám món trang sức vàng giấu dưới tro thì chẳng thiếu cái nào! Ai đó trộm vàng thỏi của anh ta đi mất rồi!

Trong nháy mắt, Tống Kiến Cương nảy sinh ý muốn giết người!

Nhưng khi cúi đầu, dưới đất có có đó viết tám chữ, vừa hay là những chữ này anh ta đọc hiểu được - 'Qủa nhiên nhà họ Tống là địa chủ!'
Bạn cần đăng nhập để bình luận