Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê

Chương 249. -

Chương 249. -


Tống Nguyệt Minh nghĩ Tống Kiến Quân đã định sẽ kết hôn theo mai mối, quà đám hỏi là thứ không thể thiếu. Lúc cô kết hôn, Tống Kiến Quân đã cho cô tiền mua một chiếc đồng hồ, cô định mua một chiếc đồng hồ hoa mai, tránh cho đến lúc đó cuống cuồng lật đật vì không mua được, lúc mua cũng đã thương lượng với Vệ Vân Khai, đương nhiên anh cũng không từ chối.

Ngoại trừ đồ mua cho Tống Kiến Quân đặc biệt ra, những món đồ còn lại mua cho nhà mẹ cũng như nhà chồng đều giống nhau. Tống Vệ Quân và Ngụy Căn Sinh là thuốc lá Nam Hải, phụ nữ là kem bông tuyết, nhà nào cũng có bánh ngọt, vịt quay hút chân không, còn đặc biệt mua cho mấy đứa nhỏ đồ kỷ niệm du lịch, cùng với ảnh bọn họ chụp lại cảnh vật ở Bắc Kinh. Tống Nguyệt Minh hy vọng, có thể dùng thứ này để kích thích ý muốn ra ngoài thăm thú của bọn họ.

Vệ Vân Khai muốn tới Bắc Kinh, mấy đồng nghiệp ở đơn vị mới cũng có không ít người nhờ anh mua đồ, thời này đi xa một chuyến cũng không dễ dàng gì, cũng muốn nhân cơ hội này nhờ mua đồ hiếm. Vệ Vân Khai chỉ ở đơn vị ngây người hơn nửa ngày rồi cầm tin tức về nhà, cũng có người nhờ anh mua hai cái đồng hồ đeo tay, anh rất hào phóng mua sáu cái.

“Mua nhiều như thế?”

“Vừa khéo có phiếu, lúc về bán lại cho người ta cũng được.” Bốn cái để bán lại, số tiền bọn họ tiêu ở đây cũng có thể kiếm lại được một nửa.

Tống Nguyệt Minh nhịn cười: “Thế chúng ta mua thêm vài món quần áo, kem bông tuyết các loại đi, chắc chắn các nữ đồng chí trong đơn chị sẽ có người cần, cho dù là nhà có con gái cũng sẽ đồng ý mua, dù sao những thứ này cũng không tốn chỗ trong hành lý lắm.”

Điều khiến cô buồn cười chính là, ở nơi sầm uất náo nhiệt như Bắc Kinh này, câu nói đầu tiên của Vệ Vân Khai lại mang theo mùi thuốc súng. Thoát ra khỏi vết nhơ của chuyện cũ, bọn họ quay trở về sống một cuộc sống gia đình tạm ổn.

Hai người xách bao lớn bao nhỏ quay lại tứ hợp viện, đúng lúc có người đứng chờ ở trước cửa. Lâm Yên Tình nghe thấy tiếng động quay đầu lại, thấy bọn họ như thế, giữa hai chân mày hiện lên vẻ ghét bỏ.

“Hai đứa làm gì thế?”

Vệ Vân Khai đặt đồ xuống mở cửa, cũng không quên trả lời câu hỏi của bà ta: “Ngày mai về nhà, nên mua một ít đồ cho người nhà, bà không cần tới đây nữa.”

Lâm Yên Tinh chấn động một cái, bật thốt lên: “Bây giờ con còn muốn trở về nông thôn à?”

“Tôi về đâu cũng không cần bà để ý, bà về đi.”

“Khai nhi, sao con có thể không hiểu chuyện như thế, con là người Bắc Kinh kia mà, bây giờ tội danh của ông nội và mọi người đều đã được sửa lại, con hẳn nên ở lại nơi này. Ông ngoại con cũng đồng ý tìm cho con một công việc tại một đơn vị tốt, con cũng có nhà, ở lại Bắc Kinh không phải tốt hơn về nông thôn sao?”

Vệ Vân Khai bỏ đồ vào trong: “ Tôi tự có quyết định của mình, không cần bà phải bận tâm.”

Lời nói của anh quyết liệt, chẳng có chút lưu luyến nào, Lâm Yên Tình không làm gi được, móc ra hai mươi tệ từ trong túi đưa tới: “Mẹ biết con hận mẹ, thế nhưng mẹ cũng không dễ dàng gì, tiền này hai đứa nhận đi, nếu như…”

Bà ta không nói tiếp.

Vệ Vân Khai cũng hiểu được phần ý bà ta chưa nói hết, nếu như có chuyện giống như năm đó, thế đừng đi tìm bà ta.

Anh không nhúc nhích, trong ánh mắt là vẻ dửng dưng: “Tôi sẽ không đến làm phiền cuộc sống của bà đâu, bà về đi.”

“Nguyệt Minh, vào nhà thôi.”

Tống Nguyệt Minh ừ một tiếng, lập tức đi vào trong, Lâm Yên Tình không dừng được, muốn kín đáo đưa tiền cho cô.

Tống Nguyệt Minh chỉ xách đồ có một tay, tay còn lại rất dễ đẩy ta bà ta ra:

“Tiền này bà giữ lại sống qua ngày đi.”

Chờ cô đi vào, Vệ Vân Khai xoay người đóng cửa lại: “Đi thong thả, không tiễn.”

Ngoài cửa, Lâm Yên Tình siết chặt hai mươi tệ, sắc mặt bà ta đỏ lên, xoay người vội vàng rời đi. Ngay cả muốn mắng một câu cũng không biết nên nói gì, bà ta đã quên sạch chuyện của mười năm trước, chỉ có đêm khuya vắng người mới dám so sánh người chồng hiện tại với Vệ Giang, thế nhưng Vệ Giang, người luôn đáp ứng mọi yêu cầu của bà ta cũng không xuất hiện nữa, chỉ để lại Vệ Vân Khai thù hận bà ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận