Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê
Chương 185. -
Chương 185. -
"Không, em đang nghĩ tới chuyện khác. Hôm nay, ba người Xuân Linh đến."
Vệ Vân Khai không hiểu mối quan hệ giữa hai người, lẳng lặng chờ cô nói. Kết quả anh phát hiện cô căn bản không có ý nói tiếp, chỉ có thể tự mình mở miệng hỏi: "Xuân Linh làm sao?""Rất tốt, đến nhà mình học cách đan áo len với em. Ninh Ninh rất ngoan, ở cạnh nhìn chúng em đan áo len, không làm phiền bất cứ ai."
Vệ Vân Khai bỗng ở nụ cười, hạ thấp giọng nói: "Chúng ta cũng có thể sinh ra một cô con gái tốt như vậy."
Tống Nguyệt Minh không nói nên lời: "Sao anh lại nghĩ đến chuyện này?"
“Đó là chuyện bình thường của mỗi con người. Nguyệt Minh, khi nào chúng ta sinh con gái?" Vệ Vân Khai có tài liệu tham khảo, bắt đầu tưởng tượng con gái của mình sẽ có dáng vẻ gì. Tốt nhất là giống mẹ.
“... Anh cứ từ từ suy nghĩ.”
Tống Nguyệt Minh uống thuốc Đông y gần một tháng đã thấy hiệu quả nhưng trong thời gian đó, hai người tuân theo lời khuyên của bác sĩ vẫn luôn tránh thai nên cơ bản không có khả năng mang thai.
Vệ Vân Khai ôm cô ngã xuống giường: "Không có em sao được?"
“Anh có thể mong đợi ngày mà một người đàn ông có thể có con."
Lần này đến phiên Vệ Vân khai mở không phản bác được, cắn môi của cô lẩm bẩm: "Thật muốn biết bên trong đầu óc em là những thứ gì."
Tống Nguyệt Minh nghiêm túc nói với anh: "Cái này rất khó khăn."
Nếu anh biết, anh sẽ nghi ngờ cuộc sống đúng không?
Đầu tháng hai âm lịch, kinh nguyệt của Tống Nguyệt Minh đã đến, cơn đau giảm bớt không ít so với trước đây. Anh liền vui vẻ muốn chạy đến thành phố tặng cờ thưởng cho bác sĩ gì!
Vệ Vân Khai cũng đang cân nhắc khả năng tặng cờ thưởng, sau đó lại nghĩ: “Chú Lý có thể trực tiếp đánh chúng ta ra. Chú không phải là hạng người mua chuộc bằng danh tiếng, hay là chúng ta mời chú ấy ăn một bữa ngon.”
"Đều được!"
Tống Nguyệt Minh quyết định đến đầu tháng ba lại đi một lần nữa, dứt khoát mở lịch ra đánh dấu. Cô thuận tiện đánh dấu ngày tháng quan trọng, nhắc nhở mình đến lúc đó chú đến hướng đi của hai vợ chồng Ngụy Xuân Linh.
Thời tiết dần ấm áp, đã đến lúc cởi áo dày ra thay cho áo mỏng. Vệ Vân Khai dụng tâm mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khoác chiếc áo len màu xám lên. Đó là Tống Nguyệt Minh đan cho anh, áo khoác mở rộng khoe một chiếc áo len hoàn hảo nhìn vẫn còn mới mẻ.
Tống Nguyệt Minh nhìn anh đi làm, luôn cảm thấy Vệ Vân Khai dần cởi mở hơn trước.
Cô đang định xoay người về nhà, bỗng nghe thấy có người hô Nguyệt Minh. Còn kèm theo tiếng xe máy đột ngột, Tống Nguyệt Minh quay đầu lại nhìn thì đó là một người không quen biết, lại muốn xoay người, phía sau xe máy truyền đến một tiếng nữ.
"Nguyệt Minh! Là cô!"
Tống Nguyệt Minh cảm thấy âm thanh này quen tai nhưng lại không nhớ ra là ai. Cô chờ người đó tới trước mặt mới thấy rõ, là Tống Vệ Lan.
"Cô út?”
Tống Vệ Lan cười tủm tỉm: "Không nghe ra âm thanh của cô út? Thôi nào, đỡ cô một tay để cô xuống."
Thân xe máy kiểu cũ hơi cao, Tống Vệ Lan không cao nên khi ngồi lên thì chân không chạm đất, giơ tay lên để cho cô đỡ. Tống Nguyệt Minh ngẩn người một lát rồi mới tiến lên, ánh mắt xẹt qua người đàn ông ngồi ở ghế trước xe máy. Cô luôn cảm thấy ánh mắt của người này rất kỳ quái, làm cho cô cảm thấy không thoải mái.
"Cô út, sao cô lại đến đây?"
Tống Vệ Lan vỗ đất không tồn tại trên người, hỏi ngược lại: "Còn không phải là do cô út nhớ cháu, đến xem cô. Cô nói là nếu con rảnh rỗi thì nhớ lên thành phố tìm cô chơi, kết quả cô đợi hơn một tháng cũng không thấy hai đứa tới!"
"Trời quá lạnh, cháu không vào thành phố. Cô út, cô vào ngồi đi?"
Tống Vệ Lan gật đầu đồng ý, quay đầu chào hỏi: "Vĩ Đông cũng xuống nghỉ ngơi đi."
Ánh mắt Lý Vĩ Đông vẫn trầm mặc dính lên người Tống Nguyệt Minh, nghe vậy thì gật đầu. Tống Nguyệt Minh nhíu mày, luôn thấy không thoải mái. Tống Vệ Lan có ý gì?
"Cô út, cô có có việc gì đến tìm cháu?"
“Đúng, đó là việc tốt. Cô vừa biết liền chạy tới muốn nói cho cháu biết. Trên đường không lên xe, trùng hợp gặp Vỹ Đông nên nhờ cậu ấy đưa tới đây, đều không phải người ngoài!"
Tống Nguyệt Minh nhìn người đàn ông mà cô út nhấn mạnh, ánh mắt thanh lăng lăng đều lạnh nhạt. Lý Vĩ Đông thấy vậy, trong mắt hiện một tia kinh diễm, không hề hung ác cà lơ phất phơ như lúc còn ở chợ đêm. Hai người nhìn nhau một lát, Tống Nguyệt Minh lãnh đạm thu hồi ánh mắt. Cô dùng ánh mắt hỏi Tống Vệ Lan cuối cùng là chuyện gì.
"Không, em đang nghĩ tới chuyện khác. Hôm nay, ba người Xuân Linh đến."
Vệ Vân Khai không hiểu mối quan hệ giữa hai người, lẳng lặng chờ cô nói. Kết quả anh phát hiện cô căn bản không có ý nói tiếp, chỉ có thể tự mình mở miệng hỏi: "Xuân Linh làm sao?""Rất tốt, đến nhà mình học cách đan áo len với em. Ninh Ninh rất ngoan, ở cạnh nhìn chúng em đan áo len, không làm phiền bất cứ ai."
Vệ Vân Khai bỗng ở nụ cười, hạ thấp giọng nói: "Chúng ta cũng có thể sinh ra một cô con gái tốt như vậy."
Tống Nguyệt Minh không nói nên lời: "Sao anh lại nghĩ đến chuyện này?"
“Đó là chuyện bình thường của mỗi con người. Nguyệt Minh, khi nào chúng ta sinh con gái?" Vệ Vân Khai có tài liệu tham khảo, bắt đầu tưởng tượng con gái của mình sẽ có dáng vẻ gì. Tốt nhất là giống mẹ.
“... Anh cứ từ từ suy nghĩ.”
Tống Nguyệt Minh uống thuốc Đông y gần một tháng đã thấy hiệu quả nhưng trong thời gian đó, hai người tuân theo lời khuyên của bác sĩ vẫn luôn tránh thai nên cơ bản không có khả năng mang thai.
Vệ Vân Khai ôm cô ngã xuống giường: "Không có em sao được?"
“Anh có thể mong đợi ngày mà một người đàn ông có thể có con."
Lần này đến phiên Vệ Vân khai mở không phản bác được, cắn môi của cô lẩm bẩm: "Thật muốn biết bên trong đầu óc em là những thứ gì."
Tống Nguyệt Minh nghiêm túc nói với anh: "Cái này rất khó khăn."
Nếu anh biết, anh sẽ nghi ngờ cuộc sống đúng không?
Đầu tháng hai âm lịch, kinh nguyệt của Tống Nguyệt Minh đã đến, cơn đau giảm bớt không ít so với trước đây. Anh liền vui vẻ muốn chạy đến thành phố tặng cờ thưởng cho bác sĩ gì!
Vệ Vân Khai cũng đang cân nhắc khả năng tặng cờ thưởng, sau đó lại nghĩ: “Chú Lý có thể trực tiếp đánh chúng ta ra. Chú không phải là hạng người mua chuộc bằng danh tiếng, hay là chúng ta mời chú ấy ăn một bữa ngon.”
"Đều được!"
Tống Nguyệt Minh quyết định đến đầu tháng ba lại đi một lần nữa, dứt khoát mở lịch ra đánh dấu. Cô thuận tiện đánh dấu ngày tháng quan trọng, nhắc nhở mình đến lúc đó chú đến hướng đi của hai vợ chồng Ngụy Xuân Linh.
Thời tiết dần ấm áp, đã đến lúc cởi áo dày ra thay cho áo mỏng. Vệ Vân Khai dụng tâm mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khoác chiếc áo len màu xám lên. Đó là Tống Nguyệt Minh đan cho anh, áo khoác mở rộng khoe một chiếc áo len hoàn hảo nhìn vẫn còn mới mẻ.
Tống Nguyệt Minh nhìn anh đi làm, luôn cảm thấy Vệ Vân Khai dần cởi mở hơn trước.
Cô đang định xoay người về nhà, bỗng nghe thấy có người hô Nguyệt Minh. Còn kèm theo tiếng xe máy đột ngột, Tống Nguyệt Minh quay đầu lại nhìn thì đó là một người không quen biết, lại muốn xoay người, phía sau xe máy truyền đến một tiếng nữ.
"Nguyệt Minh! Là cô!"
Tống Nguyệt Minh cảm thấy âm thanh này quen tai nhưng lại không nhớ ra là ai. Cô chờ người đó tới trước mặt mới thấy rõ, là Tống Vệ Lan.
"Cô út?”
Tống Vệ Lan cười tủm tỉm: "Không nghe ra âm thanh của cô út? Thôi nào, đỡ cô một tay để cô xuống."
Thân xe máy kiểu cũ hơi cao, Tống Vệ Lan không cao nên khi ngồi lên thì chân không chạm đất, giơ tay lên để cho cô đỡ. Tống Nguyệt Minh ngẩn người một lát rồi mới tiến lên, ánh mắt xẹt qua người đàn ông ngồi ở ghế trước xe máy. Cô luôn cảm thấy ánh mắt của người này rất kỳ quái, làm cho cô cảm thấy không thoải mái.
"Cô út, sao cô lại đến đây?"
Tống Vệ Lan vỗ đất không tồn tại trên người, hỏi ngược lại: "Còn không phải là do cô út nhớ cháu, đến xem cô. Cô nói là nếu con rảnh rỗi thì nhớ lên thành phố tìm cô chơi, kết quả cô đợi hơn một tháng cũng không thấy hai đứa tới!"
"Trời quá lạnh, cháu không vào thành phố. Cô út, cô vào ngồi đi?"
Tống Vệ Lan gật đầu đồng ý, quay đầu chào hỏi: "Vĩ Đông cũng xuống nghỉ ngơi đi."
Ánh mắt Lý Vĩ Đông vẫn trầm mặc dính lên người Tống Nguyệt Minh, nghe vậy thì gật đầu. Tống Nguyệt Minh nhíu mày, luôn thấy không thoải mái. Tống Vệ Lan có ý gì?
"Cô út, cô có có việc gì đến tìm cháu?"
“Đúng, đó là việc tốt. Cô vừa biết liền chạy tới muốn nói cho cháu biết. Trên đường không lên xe, trùng hợp gặp Vỹ Đông nên nhờ cậu ấy đưa tới đây, đều không phải người ngoài!"
Tống Nguyệt Minh nhìn người đàn ông mà cô út nhấn mạnh, ánh mắt thanh lăng lăng đều lạnh nhạt. Lý Vĩ Đông thấy vậy, trong mắt hiện một tia kinh diễm, không hề hung ác cà lơ phất phơ như lúc còn ở chợ đêm. Hai người nhìn nhau một lát, Tống Nguyệt Minh lãnh đạm thu hồi ánh mắt. Cô dùng ánh mắt hỏi Tống Vệ Lan cuối cùng là chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận