Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê
Chương 122. -
Chương 122. -
Bà Ngụy cũng quá thiên vị. Hiện tại luôn chỉ tay sai việc như vậy, chẳng qua là có con trai và con dâu hiếu thảo nên tùy ý hưởng thụ thời gian nhàn hạ cuối cùng. Nếu giờ đổi lại có con dâu con dâu khốn nạn, bà Ngụy chắc chắn được hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc như vậy.
Vệ Vân Khai ngồi trên ghế chờ cô hỏi tiếp, lại thấy cô đứng dậy đi vào phòng bếp lấy hai củ khoai tây, rồi bảo anh cùng đi ăn cơm, căn bản không có ý tứ gì khác.
Anh hơi nhướng mày, đặt tách trà xuống rồi đi ra ngoài, sau khi ra khỏi cửa thì xoay người đóng cửa chính lại.
"Ôi, sao con còn mang theo khoai tây đến?"
"Hôm nay con vừa mới lấy ra khỏi hầm, sợ nhà không có nên lấy ra cho đỡ tiện, mẹ, con làm khoai tây trộn rau nguội nhé?"
Vương Bảo Trân ngạc nhiên nói: "Được rồi, khoai tây sợi này còn có thể trộn nguội nữa à? Còn có cách làm cái bánh khoai tây, con nói luôn cho mẹ biết cách. Để ngày mai mẹ cũng làm, ba và bà con đều khen nó rất ngon. ”
Tống Nguyệt Minh vừa nói cách làm, tay vẫn không ngừng hoạt động, nào gọt vỏ khoai tây rồi cắt sợi nhỏ, chần qua nước sôi khoảng một hai phút, chờ sợi khoai tây sợi chín qua rồi thả vào nước lạnh, sau đó lại vớt ra cho thêm muối, tỏi giã nhỏ cùng dầu mè, trộn đều lên là có thể ăn được.
"Thật ngon! Hai ngày nay ăn thịt và rau đều chán rồi, đổi sang ăn cái này thật đúng lúc!”
Thức ăn được dọn lên bàn, tất cả mọi người đều khen ngon. Bà Ngụy lại ăn một mình trong phòng, vì trời lạnh nên bà không muốn rời giường, nhưng ăn xong liền yên lặng, Vương Bảo Trân cũng không phiền liền trực tiếp bảo mang thêm cho bà một phần nữa.
Ăn được một nửa, bà Ngụy kêu to: "Tôi ăn xong khoai tây sợi rồi, mang thêm cho tôi một ít nữa!”
Bất đắc dĩ, Vương Bảo Trân lấy thêm nửa bát đưa cho bà, bà Ngụy rất lười nhưng lại thích sạch sẽ, trong phòng tuy toàn mùi người già, nhưng không không bẩn cũng không hôi. Bà cầm bát nằm nghiêng trên giường, thấy Vương Bảo Trân đi vào liền lẩm bẩm: "Sao lại là cô, đứa con dâu mới đâu rồi?”
"Con bé ăn cơm đâu, mẹ, mẹ xem mấy thứ này có đủ không?"
"Đủ rồi, buổi tối tôi cũng ăn cái này, à đúng rồi, có mua sữa lúa mạch cho tôi không?"
Vương Bảo Trân bĩu môi, đối với bà Ngụy, cô cũng hết cách: "Mua rồi ạ, ăn cơm xong con liền đưa tới cho mẹ.”
Lúc này, bà Ngụy mới hài lòng, Vương Bảo Trân quay lại ăn cơm, mọi người đều quen với việc im lặng khi ăn nên một câu cũng không nói, Tống Nguyệt Minh cũng bắt chước theo thái độ bình tĩnh kia.
Con dâu mới thích canh gạo nên bữa trưa Vương Bảo Trân cũng nấu nửa nồi mọi người cùng ăn, ngay cả chút khoai lang cũng không cho vào. Tống Nguyệt Minh rất thích, ăn chút đồ ăn liền tập trung uống canh gạo.
Sau bữa ăn, Ngụy Xuân Hoa vội vàng đeo cặp sách rồi đi học. Trẻ em ở thôn Ngụy Thủy đi học cũng không quá thuận lợi, trường trung học ở thôn gần đây cũng cách nơi này gần năm dặm. Bởi vì trường học không có chỗ ăn cơm, trẻ em phải chạy đi chạy về để đi học vào buổi sáng và chiều.
Lại thêm một lí do để Tống Nguyệt Minh quyết chuyển đi, vì việc học của các con sau này thì phải chuyển một nơi thuận tiện hơn, nếu không chạy đi chạy về như vậy thật quá khổ.
Sau khi phân nhà, đây cũng là lần đầu tiên Tống Nguyệt Minh đến viện cũ ăn cơm nên Vương Bảo Trân cũng không để Tống Nguyệt Minh giúp rửa bát. Hai người liền về nhà đan len, nghĩ đến ngày mai Vệ Vân Khai phải đi làm, Tống Nguyệt Minh một hơi quấn hết các sợi len, tiếp theo cô chỉ cần ở nhà đan áo len là được.
Hai người bận rộn cả buổi chiều, lên giường nghỉ ngơi mới thở phào nhẹ nhõm chút.
Trong bóng tối, cũng không thấy được vẻ mặt của nhau, Tống Nguyệt Minh bỗng hỏi: "Hôm nay Lý Văn Lệ thật kỳ lạ vì sao cô ấy lại nhất quyết phải trở về cùng chúng ta? ”
"Chắc cô ta có tính toán không tốt, em đừng đến gần cô ta."
"Hửm?"
Vệ Vân Khai không muốn nói rõ lí do, anh sao có thể nói mình trong mắt cô ta chính là một miếng bánh thơm ngon nhiều tiền được?
Tống Nguyệt Minh trở người, lại gần anh một chút, để cánh tay lên người anh: "Em có nghe chị dâu nói cô ta muốn gả cho anh, có thật hay không?”
“...... Thật đấy. ”
Bà Ngụy cũng quá thiên vị. Hiện tại luôn chỉ tay sai việc như vậy, chẳng qua là có con trai và con dâu hiếu thảo nên tùy ý hưởng thụ thời gian nhàn hạ cuối cùng. Nếu giờ đổi lại có con dâu con dâu khốn nạn, bà Ngụy chắc chắn được hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc như vậy.
Vệ Vân Khai ngồi trên ghế chờ cô hỏi tiếp, lại thấy cô đứng dậy đi vào phòng bếp lấy hai củ khoai tây, rồi bảo anh cùng đi ăn cơm, căn bản không có ý tứ gì khác.
Anh hơi nhướng mày, đặt tách trà xuống rồi đi ra ngoài, sau khi ra khỏi cửa thì xoay người đóng cửa chính lại.
"Ôi, sao con còn mang theo khoai tây đến?"
"Hôm nay con vừa mới lấy ra khỏi hầm, sợ nhà không có nên lấy ra cho đỡ tiện, mẹ, con làm khoai tây trộn rau nguội nhé?"
Vương Bảo Trân ngạc nhiên nói: "Được rồi, khoai tây sợi này còn có thể trộn nguội nữa à? Còn có cách làm cái bánh khoai tây, con nói luôn cho mẹ biết cách. Để ngày mai mẹ cũng làm, ba và bà con đều khen nó rất ngon. ”
Tống Nguyệt Minh vừa nói cách làm, tay vẫn không ngừng hoạt động, nào gọt vỏ khoai tây rồi cắt sợi nhỏ, chần qua nước sôi khoảng một hai phút, chờ sợi khoai tây sợi chín qua rồi thả vào nước lạnh, sau đó lại vớt ra cho thêm muối, tỏi giã nhỏ cùng dầu mè, trộn đều lên là có thể ăn được.
"Thật ngon! Hai ngày nay ăn thịt và rau đều chán rồi, đổi sang ăn cái này thật đúng lúc!”
Thức ăn được dọn lên bàn, tất cả mọi người đều khen ngon. Bà Ngụy lại ăn một mình trong phòng, vì trời lạnh nên bà không muốn rời giường, nhưng ăn xong liền yên lặng, Vương Bảo Trân cũng không phiền liền trực tiếp bảo mang thêm cho bà một phần nữa.
Ăn được một nửa, bà Ngụy kêu to: "Tôi ăn xong khoai tây sợi rồi, mang thêm cho tôi một ít nữa!”
Bất đắc dĩ, Vương Bảo Trân lấy thêm nửa bát đưa cho bà, bà Ngụy rất lười nhưng lại thích sạch sẽ, trong phòng tuy toàn mùi người già, nhưng không không bẩn cũng không hôi. Bà cầm bát nằm nghiêng trên giường, thấy Vương Bảo Trân đi vào liền lẩm bẩm: "Sao lại là cô, đứa con dâu mới đâu rồi?”
"Con bé ăn cơm đâu, mẹ, mẹ xem mấy thứ này có đủ không?"
"Đủ rồi, buổi tối tôi cũng ăn cái này, à đúng rồi, có mua sữa lúa mạch cho tôi không?"
Vương Bảo Trân bĩu môi, đối với bà Ngụy, cô cũng hết cách: "Mua rồi ạ, ăn cơm xong con liền đưa tới cho mẹ.”
Lúc này, bà Ngụy mới hài lòng, Vương Bảo Trân quay lại ăn cơm, mọi người đều quen với việc im lặng khi ăn nên một câu cũng không nói, Tống Nguyệt Minh cũng bắt chước theo thái độ bình tĩnh kia.
Con dâu mới thích canh gạo nên bữa trưa Vương Bảo Trân cũng nấu nửa nồi mọi người cùng ăn, ngay cả chút khoai lang cũng không cho vào. Tống Nguyệt Minh rất thích, ăn chút đồ ăn liền tập trung uống canh gạo.
Sau bữa ăn, Ngụy Xuân Hoa vội vàng đeo cặp sách rồi đi học. Trẻ em ở thôn Ngụy Thủy đi học cũng không quá thuận lợi, trường trung học ở thôn gần đây cũng cách nơi này gần năm dặm. Bởi vì trường học không có chỗ ăn cơm, trẻ em phải chạy đi chạy về để đi học vào buổi sáng và chiều.
Lại thêm một lí do để Tống Nguyệt Minh quyết chuyển đi, vì việc học của các con sau này thì phải chuyển một nơi thuận tiện hơn, nếu không chạy đi chạy về như vậy thật quá khổ.
Sau khi phân nhà, đây cũng là lần đầu tiên Tống Nguyệt Minh đến viện cũ ăn cơm nên Vương Bảo Trân cũng không để Tống Nguyệt Minh giúp rửa bát. Hai người liền về nhà đan len, nghĩ đến ngày mai Vệ Vân Khai phải đi làm, Tống Nguyệt Minh một hơi quấn hết các sợi len, tiếp theo cô chỉ cần ở nhà đan áo len là được.
Hai người bận rộn cả buổi chiều, lên giường nghỉ ngơi mới thở phào nhẹ nhõm chút.
Trong bóng tối, cũng không thấy được vẻ mặt của nhau, Tống Nguyệt Minh bỗng hỏi: "Hôm nay Lý Văn Lệ thật kỳ lạ vì sao cô ấy lại nhất quyết phải trở về cùng chúng ta? ”
"Chắc cô ta có tính toán không tốt, em đừng đến gần cô ta."
"Hửm?"
Vệ Vân Khai không muốn nói rõ lí do, anh sao có thể nói mình trong mắt cô ta chính là một miếng bánh thơm ngon nhiều tiền được?
Tống Nguyệt Minh trở người, lại gần anh một chút, để cánh tay lên người anh: "Em có nghe chị dâu nói cô ta muốn gả cho anh, có thật hay không?”
“...... Thật đấy. ”
Bạn cần đăng nhập để bình luận