Tám Nữ Đế Toàn Bộ Phản Bội, Trọng Sinh Hối Hận Đến Đứt Ruột

Tám Nữ Đế Toàn Bộ Phản Bội, Trọng Sinh Hối Hận Đến Đứt Ruột - Chương 87: Tôn trọng người khác vận mệnh (length: 7999)

Bạch Thu Lan có biết hay không Lục Dã thừa nhận thống khổ kịch liệt đến mức nào?
Nàng biểu hiện ra ngoài một bộ dáng như thể chính mình không hề hay biết.
Thế nhưng sự thật là như thế sao?
Thái âm Hỗn Độn Thần Thể a!
Một khi Hỗn Độn Âm Độc phát tác, là cần sinh mệnh chi hỏa tự chủ đi sưởi ấm cái sự lạnh lẽo chết người kia.
Hỗn Độn Âm Độc đáng sợ, tuyệt đối không chỉ là cái lạnh giá hàn khí đơn thuần như vậy, nó ăn sâu vào tận xương tủy, đi sâu vào cả linh hồn.
Lục Dã đều vì cái đồ chơi này mà mất một mạng.
Dựa vào việc điên cuồng suy diễn, mới ở sau khi chết một lần tìm được một tia sinh cơ.
Phương pháp giải quyết, chính là sớm dùng mười mấy loại đan dược chí dương chí cương, lại dùng tuổi thọ, tu vi của chính mình làm ngọn lửa, cưỡng ép trung hòa Hỗn Độn Âm Độc.
Tất nhiên, phương pháp này, cũng không phải chỉ duy nhất một mình Lục Dã có thể làm được.
Người khác nếu khai phá ra mười mấy loại đan dược chí dương chí cương đó, đồng thời không màng đến việc tuổi thọ hao tổn, tu vi thụt lùi, hắn cũng có thể giúp Bạch Thu Lan giải độc.
Chỉ là cái mười mấy loại đan dược chí dương chí cương này tương đối phức tạp, lúc trước suy diễn suýt nữa làm cho cái hệ thống còn chưa nâng cấp được của hắn bị đơ luôn.
Cũng chính bởi vì cái mười mấy loại đan dược này, mà khi giải độc, Lục Dã có chút quá đà, làm Bạch Thu Lan bị lật qua lật lại, mắt trợn trắng cả lên.
"Sư tôn không biết ngươi thống khổ như vậy!"
Nguyệt Hồng Lăng cũng không thể tin nổi, sư tôn mà mình kính yêu, lại là một kẻ... là một kẻ xảo trá.
Lục Dã nghe Nguyệt Hồng Lăng nói với giọng vô cùng khẳng định, không nhịn được cười cười.
Thấy đó, vẫn là như vậy, không có bất kỳ thay đổi nào.
Lời hắn nói ra, vĩnh viễn không tin, thậm chí không cần đi điều tra, phủ định hoàn toàn, đồng thời đối với suy đoán của mình lại cực độ khẳng định.
Hắn thật không hiểu.
Hắn và Bạch Thu Lan, hai người chuyện gì đều đã trải qua, dáng vẻ thẳng thắn nhất cũng từng gặp, hơn nữa Lục Dã lại là trong trạng thái dùng đan dược, không có quá nhiều kỹ năng diễn xuất.
Chỉ cần Bạch Thu Lan ở giữa chừng nhìn Lục Dã một chút, không, dù cho không nhìn cũng có thể biết Lục Dã đang chịu đựng thống khổ đến mức nào.
Lục Dã phất tay.
"Oanh!"
Nguyệt Hồng Lăng nháy mắt bay ngược ra ngoài, đập mạnh vào tảng đá, cửa phòng đóng lại.
Chính mình nói thêm một câu, chính mình đúng là đồ vô dụng!
Đi một chuyến chiến trường cổ thiên kiêu, thu hoạch không ít, lại thêm Đại Đạo tông đến gấp rút tiếp viện mình, làm Lục Dã cảm thấy ấm lòng.
Tâm tình mới tốt được một chút, liền lại bị làm cho ác tâm một thoáng.
Đúng là cmn chó!
Nguyệt Hồng Lăng từ dưới đất bò dậy, phun ra một ngụm máu tươi.
"Sư huynh, ngươi cứu sư tôn đi, chúng ta chỉ có một sư tôn thôi!"
Lần này Lục Dã thật không để ý nữa.
Nguyệt Hồng Lăng không còn cách nào, nàng vội vội vàng vàng quay trở lại chỗ Bạch Thu Lan.
Tôn Nhược Vi vội mở miệng, "Thế nào? Lục Dã tới sao?"
Mặt Nguyệt Hồng Lăng tràn đầy cay đắng, "Sư huynh không giúp, ta hình như, lại nói sai làm sư huynh giận rồi."
"Ngươi nói cái gì? Thật là, sư tôn của ngươi đã như thế này, ngươi còn nói gì để chọc giận hắn?" Tôn Nhược Vi khó có thể hiểu được.
Nguyệt Hồng Lăng đến bây giờ vẫn chưa biết mình sai ở chỗ nào.
"Sư huynh của ta chẳng phải trước đây đã cứu sư tôn rồi sao? Ta chỉ nói sư tôn không biết rõ hắn thống khổ đến như vậy, sau đó liền bị hắn đánh bay."
Tôn Nhược Vi? ? ?
"Làm sao ngươi biết sư tôn ngươi không biết rõ hắn thống khổ như vậy?"
Nguyệt Hồng Lăng...
Một câu của Tôn Nhược Vi, ngay tại chỗ đã làm Nguyệt Hồng Lăng choáng váng, nàng làm sao biết được?
Đúng vậy, nàng làm sao mà biết được?
Là sư tôn nói...
Giờ khắc này, ánh mắt Nguyệt Hồng Lăng rơi trên người Bạch Thu Lan.
Sư tôn nói, Lục Dã không hề thống khổ như vậy, ngược lại còn rất thích thú.
Thế nhưng thật là như vậy sao?
Sư tôn nói như vậy, nàng liền như vậy tin tưởng, còn lời sư huynh kia thì sao? Nàng chưa từng có lúc nào tin tưởng ư?
Nguyệt Hồng Lăng ôm ngực của mình.
Đau, đau quá!
Nàng cơ hồ đứng không vững.
Vì sao mình đối đãi với sư huynh, vĩnh viễn là cái thái độ này?
Rõ ràng mình đã hối hận, thế nhưng khi đối mặt sư huynh, vẫn là như vậy?
Giờ khắc này, Nguyệt Hồng Lăng thậm chí hận cả chính mình.
Nàng không hiểu, mình rốt cuộc là như thế nào? Vì sao khi đối mặt với sư huynh, vĩnh viễn là sự tự tin không thèm nói đạo lý, chỉ tin những điều mình muốn tin?
Tôn Nhược Vi nhẹ nhàng thở dài.
Nàng nhìn Bạch Thu Lan, biểu hiện của Lục Dã, đủ để chứng minh mối dây dưa giữa Bạch Thu Lan và Lục Dã còn sâu đậm hơn so với nàng tưởng tượng rất nhiều.
"Vậy bây giờ làm sao?"
Nguyệt Hồng Lăng cố nén đau lòng hỏi.
Tôn Nhược Vi trầm tư.
"Ta đi tìm Lục Dã!"
"Nhất định phải nói chuyện cho cẩn thận, bây giờ sư huynh của ta tính tình cực kỳ nóng nảy, không vừa ý là sẽ đánh người đấy."
Bóng dáng Tôn Nhược Vi biến mất.
Rất nhanh, nàng đã xuất hiện trước cửa phòng Lục Dã.
Nhẹ nhàng gõ cửa.
Lục Dã đang ở trong phòng lần lượt tìm kiếm nhẫn trữ vật của các Độ Kiếp cảnh, thần thức thấy Tôn Nhược Vi tới, suy nghĩ một chút.
"Đinh, đồng loại của ta tới!"
Âm thanh hệ thống trong đầu vang lên, có chút hưng phấn.
"Nàng cũng có hệ thống?" Lục Dã cau mày.
"Đinh, không, nàng cũng thích ăn dưa!"
Lục Dã...
"Đinh, còn thích ăn dưa của ngươi nhất!"
Lục Dã...
Hay là ngươi biến về làm Thiên Đạo đi, ít nhất còn thành thật hơn.
Lục Dã mở cửa phòng, đối Tôn Nhược Vi hơi chắp tay, "Đệ tử Lục Dã, bái kiến Tôn sư thúc."
Mặt hắn nở một nụ cười thản nhiên, ấm áp dịu dàng.
Tôn Nhược Vi ở kiếp trước tuy thích ăn dưa, mà cứ thế ăn chết mình, nhưng cũng đã từng cùng chiến đấu bên nhau, chiến tử trong đại chiến liên hợp với dị tộc.
Nàng đối với Lục Dã thật không tệ.
"Lục Dã à!"
Tôn Nhược Vi và Lục Dã không phải lần đầu tiếp xúc, gần nhất tiếp xúc hai lần, một lần là Lục Dã hóa thành màu đỏ, sát khí ngập trời như tận thế ập đến. Lần thứ hai là Lục Dã dẫn thiên kiếp tiêu diệt đám Độ Kiếp kỳ.
Khá lắm, ban đầu Lục Dã trong mắt nàng chỉ là một tiểu đệ tử, bây giờ nhìn Lục Dã, lại làm cho trong lòng nàng sinh ra một chút sợ hãi.
"Sư thúc, không cần sợ, ta giết đều là địch nhân, người trong tông môn chúng ta đều là người nhà." Lục Dã cảm nhận được sự sợ hãi của Tôn Nhược Vi, trong giọng nói mang theo một tia đạo âm, giúp cô tiêu trừ sự sợ hãi.
Quả nhiên, Tôn Nhược Vi không còn quá sợ hãi nữa.
"Cũng đúng, chúng ta là cùng một tông môn, người nhà cả, ta cùng sư tôn ngươi lại là bạn bè cực tốt, bình thường đối với ngươi cũng là xem như người nhà của mình, ừm... Từ này có lẽ không quá chuẩn, nhưng chính là cái ý này, ngươi hiểu chứ?"
"Đệ tử hiểu."
"Vậy bây giờ sư tôn ngươi lâm vào hôn mê, ta nghe con bé Hồng Lăng nói, ngươi có cách cứu người, có thể đến cứu không?" Tôn Nhược Vi hỏi.
"Xin lỗi, sư thúc, sư tôn đã từng nói rõ không cần ta cứu, ta cũng đã cứu sư tôn rồi, nhưng đã bị trừng phạt, tuyệt đối không dám nhúng tay vào chuyện này, thỉnh sư thúc tìm người khác, có lẽ người khác có cách chữa trị." Thái độ Lục Dã cung kính, lời nói cũng thực sự lạnh nhạt.
"Nàng không cho ngươi cứu?"
"Sư tôn là sư tôn, đệ tử là đệ tử, tôn sư trọng đạo, phân biệt nam nữ là luân lý thường, tuyệt đối không thể vượt quá giới hạn, còn xin sư thúc thông cảm nỗi khó xử của đệ tử!" Lục Dã chắp tay nói.
Tôn Nhược Vi...
"Trong tình huống đặc biệt, làm những chuyện đặc biệt, cũng có thể thông cảm được mà."
"Sư thúc cũng nói có thể thông cảm được, nhưng thông cảm lại đại biểu cho có thể tha thứ, chỉ khi nào có sai mới có thể nói đến chuyện tha thứ, mà nếu con không làm thì có phải hay không liền sẽ không sai, cũng không cần nói đến tha thứ hay không tha thứ nữa."
Tôn Nhược Vi... Cạn lời!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận