Tám Nữ Đế Toàn Bộ Phản Bội, Trọng Sinh Hối Hận Đến Đứt Ruột

Tám Nữ Đế Toàn Bộ Phản Bội, Trọng Sinh Hối Hận Đến Đứt Ruột - Chương 260: Lời hay khó khuyên (length: 7854)

Có bằng lòng hay không?
Lục Dã đương nhiên là không muốn, hơn nữa hắn vô cùng rõ ràng, hiện tại cầu hòa chỉ là Thủ Nhân đạo trưởng một bên tình nguyện.
Đám người kia, mỗi người đều có tính toán riêng, muốn cầu hòa người, lại càng ít.
Bất quá nhìn Thủ Nhân đạo trưởng, Lục Dã luôn cảm thấy có chút đồng bệnh tương liên.
Hiện tại Thủ Nhân đạo trưởng có dáng vẻ buồn cười như vậy, ở kiếp trước hắn, chẳng phải cũng buồn cười như vậy sao.
Cũng là nhờ Lục Dã có được hệ thống.
Nếu không có hệ thống, Lục Dã có khi còn thê thảm hơn nhiều.
"Đạo trưởng, nếu mỗi tông môn đều nguyện ý bỏ ra một triệu mai cực phẩm linh thạch, ta liền đồng ý cầu hòa, nhưng ta có một yêu cầu với ngươi, ngươi đừng nói với bọn họ vội, điều kiện cầu hòa của ta là gì, cứ hỏi trước bọn họ xem họ nguyện ý trả giá cái gì để cầu hòa?"
Đối với Thủ Nhân đạo trưởng, Lục Dã đã nghĩ kỹ cách đối đãi.
Đợi khi thực lực của hắn tăng lên, hắn thực sự có đủ sức mạnh trấn áp cảnh giới Thiên Địa, hắn sẽ ra tay.
Phế bỏ đạo lớn mà Thủ Nhân đạo trưởng đang bảo vệ.
Không ai hiểu rõ tâm tư của Thủ Nhân đạo trưởng hơn Lục Dã.
Trong lòng ông ta đang rất giằng xé.
Một mặt chán ghét cái đạo lớn phải bảo vệ, một mặt lại không dám từ bỏ nó.
Ông ta đang ở tận đáy bùn lầy, mỗi khi bị tủi thân thì đều vùng vẫy điên cuồng, nhưng càng vùng vẫy càng lún sâu.
Thủ Nhân đạo trưởng nhận được sự hồi đáp của Lục Dã, cũng không vui vẻ như tưởng tượng.
Ông ta không phải kẻ ngốc.
Ông ta hiểu ý Lục Dã.
Nhưng người tu hành đạo lớn, trong lòng luôn tràn đầy chờ mong.
Dù ông ta có thể đoán được kết quả, nhưng ông ta vẫn muốn thử.
"Bần đạo xin cáo từ!"
Lục Dã gật đầu.
"Đi thong thả."
Thủ Nhân đạo trưởng rời đi.
Ông ta nghĩ thầm, Lục Dã không phải ma trong ma quỷ, trong lúc nói chuyện với Lục Dã, ông ta mơ hồ cảm nhận được, Lục Dã hình như cũng là một người đáng thương.
Thế giới này, rốt cuộc là thế nào?
Thủ Nhân đạo trưởng tìm đến Thương Mãng Sơn, vô số cường giả coi Thương Mãng Sơn làm nơi đóng quân tạm thời.
"Các vị tiền bối, Thủ Nhân đạo trưởng đã về."
Có một người ở cảnh giới Lĩnh Vực đến báo cáo.
Vương Dực của Vương gia mở lời: "Cho hắn vào đi."
Thủ Nhân đạo trưởng bước nhanh đến, thần sắc hơi phấn chấn.
"Các vị, tin vui, tin vui, Lục Dã kia, đồng ý cầu hòa rồi!"
Lời này vừa thốt ra, lập tức từng đại nhân vật nhìn nhau.
"Hắn thực sự muốn hòa?" Vương Dực hỏi.
"Chính miệng nói, muốn!"
"Ha ha ha, đã muốn hòa, thì đó là một chuyện tốt, chúng ta cũng không muốn Nhân tộc tự giết lẫn nhau." Hồng Thiên đạo nhân của Tam Tiên Sơn cười nói.
"Không sai, nếu hắn chịu bỏ ra chút gì đó thì hòa cũng được, hắn chỉ cần chịu lấy ra những thần thông cùng pháp thành đạo của mình thì Vô Địch Kiếm Tông ta sống chung hòa bình với hắn cũng không sao."
"Ta thì không hứng thú với pháp thành đạo, ta ngược lại có hứng thú với bảo tàng mà hắn để lại từ kiếp trước, cũng không cần hắn giao hết bảo tàng ra, chỉ cần để ta vào trong bảo tàng chọn lựa chút thì Hậu Thiên Thế Tông cũng sẽ sống hòa bình với hắn!"
"Ta nghĩ, bảo tàng hắn không cần thiết phải đưa, hắn đã có nhiều thủ đoạn từ kiếp trước, cho dù không có bảo tàng thì cũng có thể nhanh chóng lớn mạnh thôi!"
Mọi người người một câu, ta một lời.
Thủ Nhân đạo trưởng nghe mà im lặng.
Không phải...
Không phải chúng ta đang cầu hòa Lục Dã sao?
Sao bây giờ lại biến thành bảo Lục Dã lấy đồ ra? Còn bảo bảo tàng hắn không cần phải đưa?
Một tông môn tên là Thiên Trận Tông, cũng thuộc nhất lưu tông môn tầng bốn, lúc này thái thượng trưởng lão Chương Tầm Tả của Thiên Trận Tông mở lời.
"Thủ Nhân đạo huynh, Lục Dã cầu hòa, đưa ra yêu cầu gì?"
Ông ta nói là yêu cầu.
Thủ Nhân đạo trưởng thở dài một hơi.
"Hắn nói, mỗi tông môn, một trăm vạn cực phẩm linh thạch, ai muốn bỏ ra linh thạch thì những ân oán trước kia sẽ xóa bỏ."
"Một trăm vạn linh thạch? Có phải hơi ít không, chúng ta đâu thiếu linh thạch."
Trong mắt Thủ Nhân đạo trưởng đã lộ vẻ giận dữ, giọng nói lớn hơn ba phần.
"Là chúng ta cầu hòa hắn, không phải hắn cầu hòa chúng ta, một trăm vạn cực phẩm linh thạch này, là các ngươi đưa cho hắn, không phải hắn cho các ngươi, còn chê một trăm vạn linh thạch ít? Bây giờ còn không chịu bỏ ra à?"
"Bốp!"
Một cái bàn gỗ bị đập nát.
"Đảo ngược thiên cương, đảo ngược thiên cương, nếu không phải đạo trưởng ngăn cản, hắn đã chết rồi, bây giờ lại còn nói cái gì mà để chúng ta cầu hòa hắn? Còn muốn chúng ta bỏ ra một trăm vạn cực phẩm linh thạch? Hắn là đang nằm mơ giữa ban ngày!"
"Thủ Nhân đạo trưởng, không phải ta nói ông, điều kiện vô lý như vậy, đáng lẽ ông phải bác bỏ ngay tại chỗ, chúng ta mạnh hơn, làm sao có chuyện bên mạnh đi cầu hòa bên yếu?"
"Không sai, các vị hãy từ bỏ ảo tưởng đi, trừ ma là trách nhiệm của tất cả mọi người, chúng ta nên đồng tâm hiệp lực, giết chết con ma này!"
Thủ Nhân đạo trưởng lùi lại một bước.
Nhìn đám người đang kích động, nghe tiếng gào thét của bọn họ.
Cuối cùng Thủ Nhân đạo trưởng cũng nói một câu.
"Ai muốn cầu hòa, có thể tìm ta..."
"Thủ Nhân, ngươi dám làm loạn lòng quân!" Vương Dực gầm lên một tiếng.
Thủ Nhân đạo trưởng...
Hắn không nói gì nữa, lặng lẽ rút lui.
Một mình ông ta đứng giữa tầng mây, nhìn xuống mảnh đất bao la vô bờ.
Từ tầng năm trở xuống đều là một khối đại địa rộng lớn, còn tầng năm trở lên, bao gồm tầng năm, đã là tinh thần, là hư không.
Đại lục ở tầng bốn là rộng nhất.
Hư không ở tầng năm là nhiều nhất.
Không ai biết lúc này Thủ Nhân đạo trưởng đang nghĩ gì.
Kiếp trước, đôi khi Lục Dã cũng vậy, một mình trong tinh không, lặng lẽ nhìn tinh hà trôi.
Người khác nghĩ hắn đang ngộ đạo.
Nhưng bản thân hắn hiểu rõ, hắn đang mông lung.
"Đạo trưởng!"
Một giọng nói đột ngột vang lên.
Thủ Nhân đạo trưởng nhìn sang.
Người đến chính là Chương Tầm Tả của Thiên Trận Tông.
"Đạo hữu có chuyện gì?"
"Đây là, một trăm vạn cực phẩm linh thạch, phiền đạo hữu chuyển giúp cho Lục Dã đạo hữu, lần này là Thiên Trận Tông ta vì lợi mà làm càn, đã gây ra phiền toái cho Lục Dã đạo hữu, ta xin thành tâm áy náy, Thiên Trận Tông ta từ nay sẽ ngừng mọi hành động nhằm vào Lục Dã đạo hữu, mong rằng Lục Dã đạo hữu rộng lòng tha thứ." Chương Tầm Tả thành khẩn nói.
Thủ Nhân đạo trưởng ngẩn người.
Rồi lập tức mừng rỡ.
"Đạo hữu!"
Ông ta nắm chặt tay Chương Tầm Tả.
Hóa ra, trên thế gian này, vẫn còn điều đáng để ông ta bảo vệ, có thứ có thể khiến ông ta cống hiến sức mình.
Vốn đạo tâm có chút bất ổn của Thủ Nhân đạo trưởng, lại lần nữa trở nên kiên cố.
Ừm, bảo vệ đại đạo chính là như thế này.
Dù cho bản thân bị thương tích đầy mình, nhưng chỉ cần có một tia ánh sáng, thì người ta sẽ quên đi mọi đau thương.
"Phiền đạo hữu hỏi giúp ta một tiếng, có còn tông môn nào nguyện ý cầu hòa không?"
Chương Tầm Tả lập tức lắc đầu.
"Đạo trưởng cũng đã nói rồi, bọn họ không muốn cầu hòa, đó là chuyện của bọn họ, ta thật sự không quản được, mong đạo hữu thông cảm."
Thủ Nhân đạo trưởng là người bảo vệ đại đạo, ông ta thì không phải.
Mạng sống của người khác, liên quan gì đến ông ta chứ?
Lời hay khó khuyên được người cố chấp.
Bọn họ khăng khăng muốn giết Lục Dã, muốn có được bảo tàng của Lục Dã, vậy cứ để bọn họ đánh nhau đi.
Đằng nào người chết đâu phải là ông!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận