Tám Nữ Đế Toàn Bộ Phản Bội, Trọng Sinh Hối Hận Đến Đứt Ruột

Tám Nữ Đế Toàn Bộ Phản Bội, Trọng Sinh Hối Hận Đến Đứt Ruột - Chương 394: Thảm bại (length: 8051)

"Hả?"
Thần Khê Đồng thân thể chấn động.
Thượng Quan Huyễn Linh tiếp tục hướng về Lục Dã đi tới, tiếp tục động tác trong tay của chính mình, nội y đã tháo xuống, màu đỏ trên yếm thêu hoa sen cùng uyên ương nghịch nước.
"Dừng lại, dừng tay!"
Thần Khê Đồng không kìm được, ai mẹ nó muốn cùng ngươi một chỗ hầu hạ Lục Dã?
Lục Dã đã hoàn toàn không nói, dứt khoát mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tâm xem thiên địa.
Xem Thần Khê Đồng xử lý thế nào.
"Ngươi sao vậy, Lục Dã đâu có nói muốn cùng ngươi làm chuyện đó? Lại còn trực tiếp cởi đồ, chẳng lẽ không biết xấu hổ?" Thần Khê Đồng quát lớn nói.
Thượng Quan Huyễn Linh sững sờ.
Nàng nhìn Lục Dã một chút.
Lúc này Lục Dã cũng không có hai mắt phát sáng, ngược lại giống như đang trong trạng thái nhập định quen thuộc.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Thượng Quan Huyễn Linh không hiểu hỏi.
"Dĩ nhiên không đúng, ngươi hiện tại và Lục Dã là quan hệ thế nào? Lục Dã vô cớ sao lại cùng ngươi song tu?" Thần Khê Đồng bất mãn nói.
Thượng Quan Huyễn Linh suy tư một chút.
Thực tế ở kiếp trước giai đoạn đầu, Lục Dã vẫn rất thích cùng nàng đùa giỡn.
Nhưng từ khi nàng tu đến mức tình cảm cạn kiệt, Lục Dã liền không hay chạm vào nàng.
Nhưng nàng cũng có nhu cầu mà!
Thế là nàng nghĩ ra một ý hay, đó chính là cọ!
Hôm nay Lục Dã cùng ai song tu, nàng liền xông vào, ngày mai Lục Dã cùng ai song tu, nàng liền tiếp tục xông.
Cho nên nàng toàn là nửa đường tham gia.
Hiện tại thì không phải là nửa đường.
Đã vậy, mình cứ chờ một chút vậy.
"Vậy ngươi cởi trước đi, chúng ta sẽ thêm vào sau!" Thượng Quan Huyễn Linh cười nói.
Thần Khê Đồng ngây người.
Nàng vừa nói gì?
Nếu không nhầm thì nàng hỏi Thượng Quan Huyễn Linh có quan hệ thế nào với Lục Dã?
Người bình thường chẳng phải nên phản bác, nàng và Lục Dã là đạo lữ sao?
Sau đó mình sẽ tiếp tục ép hỏi, "Thiên hạ nào có chuyện đạo lữ hạ độc đạo lữ?"
Tiếp đó đối phương giải thích.
Mình lại tiếp tục ép hỏi, từng bước ép người ta đến bước đường cùng.
Nhưng mà nàng, nàng, nàng... Nàng lại bảo ngươi cởi trước đi?
Vẻ mặt Lục Dã lập tức trở nên rất vi diệu, khóe miệng của hắn muốn nhếch lên nhưng lại thôi, lại muốn nhếch lên, lại thôi...
Thạch kiếm ló ra một chút mũi kiếm, Nhân Hoàng Phiên vụng trộm xuất hiện sau lưng Lục Dã.
Mi tâm trời khắc của Lục Dã đều đang mơ hồ tản ánh hào quang.
Lại có một chiếc lá Ngộ Đạo Thụ rơi xuống mũi thạch kiếm.
Mọi người đều đang nhìn!
Thần Khê Đồng chau mày.
"Ngươi có thể bình thường chút không, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó, Lục Dã bây giờ còn chưa tha thứ cho ngươi đấy!" Thần Khê Đồng quát lớn.
"Lục Dã ca ca đã tha thứ cho ta rồi!" Thượng Quan Huyễn Linh nghiêm túc nói.
Trong lòng Thần Khê Đồng khẽ thả lỏng.
Cũng may, câu này vẫn nối được.
"Ồ? Tha thứ? Ngươi bỏ Âm Dương Phệ Đạo Cổ vào người Lục Dã, bỏ Tịch Diệt Đạo Chủng vào người Lục Dã, hại Lục Dã đến thân tử đạo tiêu, bao năm tu hành tan thành mây khói, bây giờ ngươi bảo Lục Dã tha thứ ngươi? Lục Dã dựa vào cái gì tha thứ cho ngươi?" Thần Khê Đồng từ trên cao nhìn xuống, khí tràng lúc này hoàn toàn bộc phát.
Nàng muốn xem xem, Thượng Quan Huyễn Linh định giải thích thế nào.
Thượng Quan Huyễn Linh sững sờ.
Nàng suy tư.
Lục Dã dựa vào cái gì mà tha thứ cho nàng?
Dựa vào cái gì chứ?
"Dựa vào việc ta có thể song tu với hắn?" Thượng Quan Huyễn Linh thăm dò hỏi.
Lục Dã không khỏi che mắt lại, thật sự nhịn không được, khóe miệng nhếch lên, không đúng, có lẽ là che miệng lại!
Thần Khê Đồng nắm chặt tay.
Hít sâu một hơi, bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh...
"Có phải ngươi chưa bao giờ nhận ra mình sai ở đâu không?" Thần Khê Đồng hỏi.
"Không phải mà, ta biết mình sai ở đâu rồi!" Thượng Quan Huyễn Linh vội vàng nói.
"Ngươi sai ở đâu?"
Thần Khê Đồng quát lớn.
"Ta... Ta sai vì không nên bỏ độc vào người Lục Dã ca ca..."
"Lục Dã ca ca, thật xin lỗi!"
Sau đó, Thượng Quan Huyễn Linh dùng đôi mắt long lanh như nước nhìn Thần Khê Đồng.
Thần Khê Đồng???
"Xong rồi?"
Thượng Quan Huyễn Linh gật đầu.
"Xong rồi."
"Ngươi gây ra lỗi lớn như vậy, sau đó chỉ nói một câu xin lỗi nhẹ nhàng như thế là được rồi à?" Thần Khê Đồng không dám tin nói.
"Thù giết cha, không đội trời chung, ngươi có biết không?"
Thượng Quan Huyễn Linh nhíu mày.
"Ngoài lời xin lỗi... còn có thể..."
"Còn có thể làm gì?"
"Còn có thể... Còn có thể cùng Lục Dã ca ca song tu!"
Thần Khê Đồng lảo đảo lui lại mấy bước, nàng run rẩy chỉ ngón tay vào Thượng Quan Huyễn Linh.
Ngươi ngươi ngươi... ngươi mẹ nó não toàn bã đậu phải không?
Lục Dã thân thể cũng bắt đầu run rẩy, co rúm lại, hắn còn nghiêng đầu đi.
Trong Nhân Hoàng Phiên, vô số âm hồn cười vang trời, cờ phướn bay loạn, không theo quy tắc.
Mũi thạch kiếm run lên, mi tâm trời khắc của Lục Dã sắp tạo thành hình mặt cười mất rồi.
"Lục Dã không cần song tu với ngươi! Hắn cần ngươi nhận sai, biết mình sai!" Thần Khê Đồng phẫn nộ nói.
"À, Lục Dã ca ca, thật xin lỗi, ta biết sai rồi."
Thảo!
Thần Khê Đồng đột nhiên lao về phía Thượng Quan Huyễn Linh, bà đây liều mạng với ngươi!
Thượng Quan Huyễn Linh kinh hãi, quanh thân bùng nổ hồng quang, biến mất trong nháy mắt.
Thần Khê Đồng lao vào không trung.
Nàng chắc chắn có thể chặn được Thượng Quan Huyễn Linh, chỉ là không cần thiết, quá mất mặt.
Thần Khê Đồng lần đầu giao phong với Thượng Quan Huyễn Linh, kết thúc bằng thất bại thảm hại!
"Ha ha ha..."
Lục Dã lúc này không nhịn được, cười lớn.
Nhân Hoàng Phiên kịch liệt rung lắc, mũi thạch kiếm co giật, trời khắc hóa thành khuôn mặt cười to, lá Ngộ Đạo Thụ đều cong lại.
Mọi thứ đều đang cười nhạo Thần Khê Đồng.
Gương mặt tuyệt mỹ của Thần Khê Đồng cũng ửng lên một tầng đỏ, cả người vừa thẹn vừa giận.
"Còn... còn có thể cùng Lục Dã ca ca song tu."
Thần Khê Đồng bắt chước giọng Thượng Quan Huyễn Linh nói một câu.
Lục Dã nụ cười tắt ngấm.
Hắn trầm mặc.
Kiếp trước, mắt của mình... trước kia mình rốt cuộc thích Thượng Quan Huyễn Linh ở điểm nào vậy?
Đồ ngốc như vậy, mà mình còn động thủ...
Mình giống như phạm pháp!
Thần Khê Đồng hừ lạnh một tiếng, mắt nhìn lên trời khắc.
Trời khắc vừa biến thành mặt cười liền run lên, lần nữa biến về hình dáng trời khắc.
Vừa nhìn về phía Nhân Hoàng Phiên.
Nhân Hoàng Phiên đang điên cuồng múa lượn lập tức căng thẳng lại.
Còn chưa kịp nhìn về thạch kiếm, mũi thạch kiếm đã vụt một tiếng quay về cánh tay của Lục Dã.
Một chiếc lá Ngộ Đạo Thụ lập tức hóa thành tro bụi.
"Ta không tin, ta không đấu lại một con ngốc!" Thần Khê Đồng nghiến răng nghiến lợi nói.
Nàng hóa thành lưu quang, nhập vào cơ thể Lục Dã.
"Tích, tỷ tỷ, đừng đánh ta..."
"Tích, tỷ tỷ, ta sai rồi..."
"Đinh, cười đi, ta để ngươi cười, sao ngươi không cười, cười tiếp đi!"
"Tích, tỷ tỷ, ta không cười..."
Lục Dã có chút ưu sầu nhìn về phương xa, Thượng Quan Huyễn Linh này, biết làm thế nào bây giờ?
Ngươi bảo nàng nhận sai nàng liền nhận sai, ngươi bảo nàng làm gì nàng liền làm đó, lại còn một lòng muốn ngủ với mình.
Lục Dã cũng không khỏi có chút đau đầu.
Đột nhiên, Lục Dã linh quang lóe lên.
Nếu Thượng Quan Huyễn Linh luôn cảm thấy Tịch Diệt Đạo Chủng không có gì, chi bằng mình lần nữa biến tịch diệt đại đạo thành đạo chủng, trồng vào người Thượng Quan Huyễn Linh.
Vậy đạo của Thượng Quan Huyễn Linh sẽ sụp đổ.
Lúc đó nàng còn thích mình được sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận