Tám Nữ Đế Toàn Bộ Phản Bội, Trọng Sinh Hối Hận Đến Đứt Ruột

Tám Nữ Đế Toàn Bộ Phản Bội, Trọng Sinh Hối Hận Đến Đứt Ruột - Chương 13: Tam quan thay đổi (length: 8524)

"Cộc cộc cộc!"
Tiếng gõ cửa vang lên.
Lục Dã mở mắt, không nhịn được khẽ ồ lên một tiếng.
Lệnh Hồ Vô Song!
Thằng nhóc này sao lại đến đây? Dựa theo thời gian quỹ đạo mà nói, hắn hiện tại cùng Lệnh Hồ Vô Song còn chưa từng có chút liên hệ nào.
Lần đầu tiên có liên hệ với nhau là ở giải đấu của toàn tông đệ tử, hắn là quán quân, Lệnh Hồ Vô Song là á quân.
Nói ra thì, từ sau loạn thế hắc ám, thằng nhóc này sau khi chết, hắn đã có khoảng bốn ngàn năm chưa từng gặp lại.
Bất quá tu luyện là như vậy, cường giả tùy ý bế quan một lần, có thể đã là mấy trăm năm, hơn ngàn năm.
Ở kiếp trước Lục Dã còn thầm nghĩ, trên Trái Đất, người năm sáu mươi tuổi, ai nấy cũng đều là cáo già, còn tu sĩ ở giới tu luyện, hơi một chút là sống mấy trăm năm, mấy ngàn năm, vậy thì trí tuệ phải đạt đến trình độ nào?
Thực tế thì cũng chỉ có vậy thôi.
Thậm chí có rất nhiều cường giả trí tuệ còn không bằng người thường lặn lộn trong cuộc đời.
Tu sĩ một đời, tu luyện, tu luyện, tu luyện, rồi sau đó đi những nơi hoang sơn dã lĩnh, ít người lui tới để đào cổ mộ, tìm di tích, tìm kiếm linh vật.
Rồi tiếp tục tu luyện, tu luyện, tu luyện.
Đâu có nhiều thời gian như vậy mà bày trò quyền mưu, tính toán chứ!
Nắm đấm lớn chính là ngầu, đó là chân lý của tu sĩ.
Mở cửa phòng, Lục Dã nhìn Lệnh Hồ Vô Song.
"Sư huynh, tìm ta có chuyện gì?" Lục Dã cười hỏi.
"Ngươi là Lục Dã?" Lệnh Hồ Vô Song đánh giá Lục Dã.
Nhìn hắn một thân áo xanh, khuôn mặt tuấn lãng non nớt, tràn đầy sức sống, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, tuy ánh mắt có chút thâm thúy, cũng không giống như Nguyệt Hồng Lăng miêu tả là đáng sợ.
"Không sai, ta là Lục Dã."
"Ngươi dường như biết ta?"
"Danh tiếng của Lệnh Hồ sư huynh, ta tự nhiên biết rõ, hai tháng mười hai ngày ngưng tụ thiên đan, thật là khiến người kính nể."
Khóe miệng Lệnh Hồ Vô Song không kìm được nhếch lên, rốt cuộc vẫn là một thiếu niên.
"Sai, chính xác thì là hai tháng mười một ngày, ngày đầu tiên nhập môn ta không có tu luyện."
"Vậy thì càng lợi hại."
"Không đúng!"
Lệnh Hồ Vô Song chớp mắt phản ứng lại, mặt nghiêm túc.
"Ta là đến khiêu chiến ngươi, đừng có mà cười đùa!"
Lục Dã ngẩn người.
Khiêu chiến?
Một từ thật xa lạ, thật lâu rồi không ai khiêu chiến mình.
"Tốt!"
Lục Dã cũng không ngại chỉ điểm Lệnh Hồ Vô Song vài lần, dù sao hắn cũng là một người can đảm.
Lệnh Hồ Vô Song...
Hắn luôn cảm thấy có chút kỳ quặc.
Lạ ở chỗ nào nhỉ?
Đúng vậy, thái độ của Lục Dã quá tốt.
Thôi vậy, đừng nghĩ nữa, đánh trước đã!
Trong tay Lệnh Hồ Vô Song xuất hiện một thanh trường kiếm, hai người ra đến sân, kéo một khoảng cách nhất định.
"Ngươi là cảnh giới gì?" Lệnh Hồ Vô Song hỏi.
Hắn không nhìn rõ Lục Dã rốt cuộc là cấp bậc gì.
"Nguyên Đan, cứ yên tâm tới!"
"Được, vậy ta không khách khí nữa."
Trong nháy mắt, trường kiếm phát ra bạch quang, công kích tới, trường kiếm rất nhanh.
Lục Dã đưa tay nhẹ nhàng gạt thanh kiếm ra, nhanh chóng áp sát, một quyền tung ra, Lệnh Hồ Vô Song vội vàng đỡ lại, trường kiếm xoay tròn.
Kiếm còn chưa tới, Lục Dã đã nhấc chân đá vào cẳng chân của Lệnh Hồ Vô Song, đồng thời biến quyền thành chưởng, chụp ngược lại, bắt lấy cổ tay của Lệnh Hồ Vô Song.
Nghiêng người dùng sức, cả người Lệnh Hồ Vô Song bay ra ngoài.
Hắn vội vàng ổn định thân hình, xoay người vung kiếm, lại đâm trúng không khí.
Lục Dã cũng không thừa thắng xông lên.
Lệnh Hồ Vô Song nheo mắt lại, đây chỉ là cùng hắn luận bàn mà thôi, xem như là một người quang minh lỗi lạc.
Bắp chân của hắn đau nhức, dưới chân đối phương quá nhanh.
"Lại đến!"
"Xích Hà Kiếm Quyết!"
Bạch quang biến thành xích quang, nháy mắt đã tới.
Lục Dã lách mình, trường kiếm xẹt qua, Lệnh Hồ Vô Song đang muốn đổi chiêu cắt ngang, Lục Dã vỗ tay vào trường kiếm, kiếm run lên dữ dội.
Đồng thời dưới chân lại đạp ngang.
Lệnh Hồ Vô Song một lần nữa nghiêng người, trơ mắt nhìn thấy một nắm đấm trong mắt mình càng ngày càng lớn.
Nhưng ngay lúc sắp đánh trúng thì lại biến quyền thành trảo, đồng thời thay đổi vị trí, bắt lấy cổ áo của Lệnh Hồ Vô Song, trực tiếp ném hắn ra ngoài.
Lệnh Hồ Vô Song cố gắng khống chế bản thân, vậy mới không ngã nhào xuống đất.
Vẫn là đánh vào hạ bàn!
Lệnh Hồ Vô Song bị đánh có chút trầm mặc.
Lục Dã cũng không nói gì, những chỗ cần nâng đỡ đều ở trong động tác vừa rồi, hắn biết Lệnh Hồ Vô Song hiểu.
"Kỹ năng ta không bằng ngươi!"
Lệnh Hồ Vô Song có chút uất ức nói.
Nói nhảm, ngươi mà mạnh bằng ta thì nhiều năm qua ta lăn lộn chẳng phải phí công à?
"Nhưng mà năng lực lĩnh ngộ của ta mạnh, một kiếm này, là thức thứ hai của Xích Hà Kiếm Quyết, ngươi có thể đỡ được không?"
Lục Dã gật đầu, "Mời!"
"Hà Vụ Cô Phi!"
Kiếm khí hóa thành hào quang, chiếu sáng toàn bộ viện lạc, chợt hào quang thu lại, một kiếm nhanh như sao băng, trong nháy mắt đã tới.
Lục Dã một quyền đập tới.
"Ba!"
Kiếm khí bị một quyền đánh nát.
Đến đây, thắng bại đã rõ ràng.
Lệnh Hồ Vô Song...
"Vì sao trước đây ta chưa từng nghe nói danh tiếng của ngươi? Ngươi mạnh như vậy, không thể nào không ai biết chứ?" Lệnh Hồ Vô Song kinh ngạc nói.
Lục Dã cười nói, "Tu là đi tu hành, tu là tĩnh lặng, cũng là tu hành, muôn ngàn phương pháp tu hành, mọi loại tu hành đại đạo, đều là tu hành, trăm sông đều chảy về biển lớn."
"Cái này ngươi nghe đại năng nào nói?" Lệnh Hồ Vô Song lại một lần chấn kinh.
"Từng đọc qua một cuốn sách, có nói như vậy, cảm thấy rất hay, cho nên nhớ luôn, tính sau này dùng để trang bức."
Lệnh Hồ Vô Song giơ ngón tay cái lên.
"Ta cũng nhớ kỹ, sau này tìm cơ hội trang bức, Lục Dã đúng không, ta nhớ kỹ tên ngươi, ngươi rất mạnh, cũng rất tốt!"
"Ừm, đi thong thả ta không tiễn."
"Cáo từ!"
Sau khi Lệnh Hồ Vô Song rời đi, Lục Dã tiếp tục trở về tu luyện, tu vi của hắn hiện tại đang hướng đến Nguyên Đan tầng bảy, nếu không có gì bất ngờ, hắn hẳn là người có tu vi đứng đầu trong Đại Đạo Tông lần này.
Đương nhiên, bây giờ Lục Dã cũng không thèm để ý cái hư danh này.
Lệnh Hồ Vô Song đi trên đường, không khỏi lẩm bẩm.
"Lục Dã này cũng không giống như Hồng Lăng nói là đáng ghét như vậy, ta thấy hắn còn rất thú vị, lại rất ôn hòa."
"Hồng Lăng chẳng lẽ nói dối?"
"Cũng không đúng, lúc nàng nói thì nghiến răng nghiến lợi, không giống như là đang ngụy trang."
"Nhưng như vậy là tại sao?"
Lúc này, một nữ tử đi tới, nữ tử mặc một bộ váy dài màu xanh biếc, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, da trắng nõn, một đôi mắt vừa to vừa đẹp.
Tuy không cao bằng Nguyệt Hồng Lăng, nhưng mà giá trị nhan sắc không hề thua kém Nguyệt Hồng Lăng.
Ở Bạch Lan Phong nhiều mỹ nữ như vậy sao?
Bất quá mỹ nữ này nhìn xinh đẹp vậy thôi, thái độ lại rất lạnh lùng, đi ngang qua hắn, đến nhìn hắn một cái cũng không, dường như hắn là một thân cây ven đường.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, lại bị mù, thật đáng tiếc.
Lệnh Hồ Vô Song nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp, rồi thấy cô ta đi đến cửa nhà Lục Dã.
Sửa lại váy, quỳ xuống đất, ngoan ngoãn.
Quỳ!
Quỳ xuống!
Quỳ dưới đất!
∑(❍ฺд❍ฺlll) Mẹ nó!
Ta mẹ nó là đang nằm mơ sao?
Một cô gái xinh đẹp như vậy, không, không chỉ xinh đẹp, thực lực của nàng còn là cảnh giới Nguyên Đan.
Vậy mà lại trực tiếp quỳ ngoài cửa nhà Lục Dã.
Người ta nói nam nhi dưới đầu gối là vàng, nhưng mà hai đầu gối của nữ nhi lại là càn khôn.
Cứ vậy mà quỳ xuống với Lục Dã.
Lệnh Hồ Vô Song trố mắt há mồm, kéo dài mấy phút.
Khá lắm, vừa mới thấy Lục Dã có cảm tình, kết quả lại cho hắn xem cảnh rung động này.
Nếu hắn có một đạo lữ xinh đẹp như vậy, mỗi ngày bắt nàng quỳ cũng được, cái này cái này cái này. . .
Chờ một chút!
Lúc này Lệnh Hồ Vô Song mới phản ứng lại.
Cô gái này quỳ ở ngoài cửa, với tu vi của Lục Dã, khẳng định là biết.
Thế nhưng hắn, lại, không có, mở cửa! ! !
Hắn cứ vậy mà mặc cho cô gái tuyệt sắc này ở đó quỳ, ta Vô Lượng Thiên Tôn, ta đại đạo nguyên đế, ta gia tổ sư, ta ơi là Thánh Nhân!
Giờ khắc này, tam quan của Lệnh Hồ Vô Song hoàn toàn bị lật đổ.
Nữ nhân, nữ nhân xinh đẹp, từ nay về sau trong lòng hắn không còn là điều gì cao không thể với tới nữa!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận