Tám Nữ Đế Toàn Bộ Phản Bội, Trọng Sinh Hối Hận Đến Đứt Ruột

Tám Nữ Đế Toàn Bộ Phản Bội, Trọng Sinh Hối Hận Đến Đứt Ruột - Chương 26: Thiên kiêu cổ chiến trường (length: 8469)

Bạch Thu Lan giờ phút này.
Vẻ mặt nghiêm túc.
Vô cùng ngưng trọng.
Hỗn Độn Âm Độc vừa mới lại xuất hiện một giọt, bất quá vấn đề không lớn.
Ở kiếp trước Lục Dã giúp nàng giải quyết, trước đó nàng đã từng nhiều nhất ngưng tụ mười một tích Hỗn Độn Âm Độc, ngày đêm đều chịu đựng nỗi thống khổ thấu xương của Hỗn Độn Âm Độc.
Hiện tại một giọt cũng làm đạo anh của nàng khắp nơi đóng băng lạnh lẽo, ngược lại rất lâu rồi không cảm nhận được loại thống khổ băng hàn này.
Thứ thật sự khiến nàng vẻ mặt nghiêm túc chính là, nàng vận chuyển 《 Thái Âm Hóa Thánh Kinh 》 để hóa Hỗn Độn Âm Độc thành Hỗn Độn Thái Âm Chi Lực, kết quả một phần Hỗn Độn Thái Âm Chi Lực tràn vào đạo anh bị nàng hấp thụ, một phần khác lại ngưng tụ không tan.
Nó cứ thế tràn ngập trong đan điền của nàng.
Hơn nữa mơ hồ có xu hướng tiếp tục ngưng kết thành Hỗn Độn Âm Độc.
Sao có thể như vậy được?
Phải biết trước đó nàng hóa giải Hỗn Độn Âm Độc, trừ một phần bị nàng hấp thụ, một phần khác trực tiếp liền biến mất.
Hiện tại vì sao lại không biến mất?
Bạch Thu Lan không ngừng vận chuyển công pháp, Hỗn Độn Thái Âm Chi Lực không ngừng lưu chuyển.
Dần dần, đạo anh đều biến thành màu băng lam.
Hàn khí nồng đậm phát ra từ quanh thân Bạch Thu Lan.
Không được, lại tiếp tục hấp thụ nữa, đạo anh sẽ bị đông cứng mất.
Lẽ ra cái Hỗn Độn Thái Âm Chi Lực biến mất kia, vì sao lại không biến mất?
Trong lòng nàng mang theo vô vàn nghi vấn.
Chắc chắn là không biến mất, ở kiếp trước số Hỗn Độn Thái Âm Chi Lực dư thừa đều bị Lục Dã thông qua ấn ký âm dương chuyển hóa, từ trên người Bạch Thu Lan chuyển sang trên người Lục Dã.
Bây giờ không có Lục Dã chuyển nó đi, Bạch Thu Lan căn bản không cách nào ép nó ra.
Đây là do thể chất của nàng.
Thái Âm Thần Thể còn có thể sống.
Còn Hỗn Độn Thái Âm Thần Thể, cảnh giới tu luyện càng cao thì lại càng thống khổ, cuối cùng chết trong thống khổ vô tận.
Đó là số mệnh của loại thể chất nghịch thiên này.
Thời gian đầu có thể dùng âm dương đại thuật trung hòa, thời gian sau thì hoàn toàn dựa vào tu vi cường đại của Lục Dã, cứ thế mài nhỏ Hỗn Độn Thái Âm Chi Lực.
Nhưng hiện tại, không có Lục Dã.
Nếu Bạch Thu Lan không muốn quá đau khổ, cách duy nhất là điên cuồng tu luyện, để tu vi tăng lên nhanh hơn tốc độ ngưng kết của Hỗn Độn Âm Độc, đạo anh của nàng mới có thể liên tục hấp thụ Hỗn Độn Âm Độc.
Đó là cuộc đua giữa tu vi của nàng và tốc độ ngưng kết của Hỗn Độn Âm Độc.
Cứ như vậy.
Trong núi chẳng màng thời gian, chớp mắt một giáp trôi qua.
Sau khi đạt đến Phá Anh cảnh, tu vi của Lục Dã tăng lên chậm hơn so với khi ở Nguyên Đan cảnh.
Nhưng chỉ sau nửa năm, tu vi của hắn đã đạt đến Phá Anh tầng thứ năm.
Tốc độ này thật kinh khủng, nhưng lại chẳng ai biết đến.
Vì hắn không tham gia bất kỳ cuộc thi nào, tại toàn bộ Đại Đạo tông gần như chưa từng thấy bóng dáng hắn.
Toàn bộ Bạch Lan phong đều trở nên yên ắng.
Không có động tĩnh gì, tĩnh lặng.
Tựa hồ cũng đang chờ đợi một khoảnh khắc then chốt.
Cho đến khi một tiếng chuông vang lên!
"Đông!"
Nguyệt Hồng Lăng run rẩy người, mở mắt, đến rồi!
"Đệ tử đời thứ chín mươi hai, toàn bộ tập hợp trước Đại Đạo các!"
Đến rồi!
Một cơn bão của thế hệ trẻ chính thức mở màn.
Thiên kiêu cổ chiến trường, mở ra!
Lục Dã cũng đồng thời mở mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Thiên kiêu cổ chiến trường à!
Kiếp trước, khi hắn tham gia thiên kiêu cổ chiến trường, là Nguyên Đan tầng sáu.
Kiếp này, hắn đã là Phá Anh tầng năm.
Kiếp trước, hắn dùng Nguyên Đan tầng sáu nghịch chiến cường giả Nguyên Đan tầng chín, rồi bị Phá Anh cảnh truy sát không khác gì tôn tử, thậm chí để cứu con phế vật Nguyệt Hồng Lăng mà mất mạng.
Kiếp này, xem ai sẽ biến thành tôn tử.
Con đường tu hành, lắm cơ duyên, nhiều hiểm ác.
Thiên kiêu cổ chiến trường là một không gian đặc biệt, không biết bao nhiêu thiên kiêu của các thời đại đã chém giết trên chiến trường cổ này, cất giấu vô số bí bảo và thần vật.
Không gian này kết nối với từng đại thế giới, ma tu, Yêu tộc, Phật tu, Nho tu, Quỷ tu, Thần tộc...
Nhất mạch Đại Đế, nhất mạch Thiên Tôn...
Quá nhiều người trẻ tuổi tiến vào.
Chiến trường còn được chia làm chín tầng, càng lên cao, tài nguyên càng phong phú, linh khí càng đậm đặc.
Thiên kiêu cổ chiến trường ngàn năm mới mở ra một lần, vô cùng hiếm có, người dưới trăm tuổi đều có thể vào, trong đó còn có Bảng Thiên Kiêu Vạn Cổ, ai leo lên bảng có thể nhận được rất nhiều ban thưởng, danh tiếng sẽ được các thiên kiêu vạn cổ sau này ghi nhớ.
Kiếp trước, hắn cũng đã gặp Chu Tước và Thượng Quan Huyễn Linh ở nơi này.
Nghĩ đến hình ảnh lúc mình gặp hai người này, trên mặt Lục Dã không tự chủ được lộ ra một nụ cười lạnh.
Kiếp trước, Chu Tước khi còn bé bị Yêu tộc thiên kiêu truy sát, Lục Dã ra tay giúp đỡ.
Thượng Quan Huyễn Linh kinh diễm tuyệt thế, ngang tài với Lục Dã lúc đó, lại bị chính ca ruột đẩy đến đường cùng.
Lục Dã biết rõ, khi trọng sinh trở lại, thực lực hai người này sẽ được tăng trưởng, đồng thời cũng sẽ cảnh giác hơn, nhưng cục diện đó không phải cứ tăng cường thực lực là có thể nghịch chuyển.
Hãy rửa mắt chờ xem!
Bóng dáng Lục Dã hướng về Đại Đạo các bay đi, Sở Linh vội vã theo sau.
Đại Đạo các, đám người tập trung.
Lệnh Hồ Vô Song, Tiêu Hoa Dung, Lê Cửu Dân ba người đã tu luyện trở thành lãnh tụ thế hệ mới của Đại Đạo tông, đều đạt đến đỉnh phong Nguyên Đan cảnh.
Sở Linh và Nguyệt Hồng Lăng cũng đạt đến đỉnh phong Nguyên Đan cảnh.
Rõ ràng, sức chiến đấu của hai người đều cao hơn ba người này không chỉ một cấp.
Nửa năm không gặp Lục Dã, mắt Nguyệt Hồng Lăng không rời nhìn hắn.
Lục Dã làm như không nghe.
Trong lòng Nguyệt Hồng Lăng muốn đến gần Lục Dã, muốn nói chuyện với hắn, nhưng nghĩ đến mình sắp được gặp Phượng Vô Tà, nàng không kìm được xúc động trong lòng.
Phượng Vô Tà, Bạch Nguyệt Quang trong lòng nàng.
Nhớ lại cảnh hai người sóng vai chiến đấu, dù chỉ vỏn vẹn hai ngày, nhưng lại ngọt ngào vô cùng.
Đó là cảm giác động lòng sao?
Nguyệt Hồng Lăng chỉ muốn gặp Phượng Vô Tà mới có thể xác định được.
"Thiên kiêu cổ chiến trường xuất hiện dị động, sắp tới sẽ mở ra ở Cửu Long cốc thuộc Trung châu, cổ chiến trường này ngàn năm mới mở một lần, trong đó tài nguyên phong phú, người dưới trăm tuổi đều có thể tiến vào, đây là chiến trường thích hợp nhất cho các ngươi."
"Nhưng trong đó cũng đầy nguy hiểm, nhiều cơ hội giết chóc, vong linh các thiên kiêu cổ xưa lang thang trong đó, đồng thời còn có thiên kiêu của Ma Linh, Yêu Quỷ tộc tiến vào, cũng có chuyện giết người đoạt bảo của các tông môn thế lực khác, hãy suy nghĩ cho kỹ, ta cho các ngươi thời gian một nén nhang để suy nghĩ, ai muốn vào thiên kiêu cổ chiến trường để đoạt cơ duyên, thì lên đại đạo thuyền!"
Trong cảnh thịnh thế này, chắc chắn sẽ có cường giả Đại Đạo tông hộ tống.
Vì bảo vật của thiên kiêu cổ chiến trường, dù là nhiều lão quái vật cũng sẽ đỏ mắt.
Nhỡ đâu ở thiên kiêu cổ chiến trường không chết, trên đường trở về tông môn lại chết, vậy thì thật đáng tiếc.
"Ta nhắc lại lần nữa, thiên kiêu cổ chiến trường cực kỳ nguy hiểm, mười người đi thì có thể chỉ còn hai ba người trở về, hãy suy nghĩ cho rõ ràng, suy nghĩ cẩn thận!"
Lục Dã trước tiên đi về phía đại đạo thuyền.
Lên thuyền, tìm một vị trí ngắm cảnh không tệ.
Sở Linh vội vã ngồi bên cạnh hắn, Nguyệt Hồng Lăng bĩu môi, ngồi sau lưng Lục Dã.
Từng đệ tử lên thuyền.
Đương nhiên, cũng có người không lên thuyền.
Cũng không thể nói người khác không có chí lớn, chỉ có thể nói người ta có sự theo đuổi khác nhau.
Hoặc là người ta hiểu rõ chính mình.
Rõ ràng ở Đại Đạo tông đã không đấu lại người khác, càng không thể nói đến việc đến chiến trường cổ thiên kiêu tổng hợp của vô số thế lực ngang bằng Đại Đạo tông.
Thời gian một nén nhang đã hết.
Đệ tử đời thứ chín mươi hai có tổng cộng 147 người, có 112 người lên thuyền.
Đến lúc đó, liệu còn được mấy người trở về đây?
Nhưng mà, tu hành, chẳng phải từ xưa đến nay vẫn luôn là như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận