Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển

Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển - Chương 899: Thiên đạo muốn cưỡng ép đi nguyên kịch bản? (length: 8100)

"Vãn Vãn, Lý Tuyền Ngọc bây giờ đã là Nguyên Anh cảnh lục giai đan tiên sư."
Thân là đồng môn sư tỷ muội, lại cùng ở một ngọn núi, Bạch Nhu khi biết tin tức này cũng không khỏi chấn kinh.
Phượng Vãn nghe xong cũng thoáng chốc chấn kinh.
Chẳng lẽ bởi vì sự xuất hiện của nàng mà vận mệnh đã thay đổi nay lại muốn khôi phục quỹ đạo ban đầu sao?
Hào quang nữ chủ của Lý Tuyền Ngọc vẫn còn đó, còn nàng vẫn là nữ phụ pháo hôi, chẳng qua là thay đổi thời gian và phương thức t·ử v·ong thôi sao?
Bàn tay xuôi bên người của Phượng Vãn hơi siết thành nắm đấm, không, ta mệnh do ta không do trời, nàng không muốn c·h·ết.
"Vãn Vãn, ngươi sao vậy?"
Bạch Nhu phát hiện cảm xúc của Phượng Vãn có chút không ổn, vội vàng nắm lấy tay nàng lay nhẹ.
"Ta không sao, Nhu tỷ tỷ, ngươi nói tiếp đi."
Bạch Nhu kéo Phượng Vãn lại xem xét kỹ một hồi, xác định nàng thật sự không sao rồi mới nói tiếp.
"Vãn Vãn, ta luôn cảm thấy Lý Tuyền Ngọc có bí mật gì đó, nếu dựa vào bản lĩnh của chính nàng, tu vi đan pháp của nàng tuyệt đối sẽ không tăng nhanh như vậy.
Nghe nói sau đó nàng lại đến Tàng Kinh các tầng bảy mấy lần để tìm hiểu bát quái đồ, có lẽ việc nàng có thể tăng tiến nhanh như vậy có quan hệ rất lớn đến chuyện này.
Nhưng rất nhiều đệ tử Thiên Nguyên tông cũng đều đến đó, lại chẳng có ai đột phá được như nàng cả."
"Tạo hóa mỗi người mỗi khác, có lẽ đây chính là khí vận thuộc về nàng."
Người được thiên đạo ưu ái, đừng nói là xem bát quái đồ, dù chỉ nhìn một tờ giấy trắng thôi cũng có khả năng đột phá.
Khí vận đến rồi, cản cũng không nổi.
Suy ngẫm một hồi lời Phượng Vãn nói, Bạch Nhu gật đầu.
"Vãn Vãn nói đúng, ta bây giờ chỉ hy vọng Lý Tuyền Ngọc thật sự đã thay đổi."
"Nhu tỷ tỷ, ngươi nhớ kỹ, đừng có đến gần nàng ta, mặc kệ nàng thế nào, ngươi cứ chăm chỉ luyện đan của mình, ngộ đạo của mình là được."
Nếu như thật sự phải đi theo kịch bản gốc, vậy thì các nàng đều sẽ là nữ phụ làm nền trải đường cho Lý Tuyền Ngọc, chỉ cần là nữ tu đến gần nàng ta, đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.
"Vãn Vãn yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc nàng ta."
"Được, chờ ta trở về."
"Ừ ừ."
Phượng Vãn và Bạch Nhu tách nhau ra ở chân núi Luyện Dược phong.
【 Chủ nhân, chúng ta bây giờ nên làm gì? 】 Chẳng trách chủ nhân đột nhiên giáng xuống tử kiếp, thì ra là thiên đạo của Cửu Hoang đại lục đang ép buộc mọi thứ đi theo kịch bản gốc.
Chuyện Phượng Vãn hồn xuyên từ hiện đại đến Cửu Hoang đại lục, mấy bé con trong không gian đều đã biết, cho nên bây giờ cũng đang rất lo lắng.
【 Đừng sợ, từ khi ta đến Cửu Hoang đại lục, kịch bản vẫn luôn lệch khỏi quỹ đạo và không thể quay lại, muốn cưỡng ép kéo về ư, còn phải hỏi xem ta có đồng ý không đã. 】 Giây phút này Phượng Vãn, vừa bá đạo lại vừa kiên định.
Sự cường thế bá đạo của nàng không phải thể hiện bằng lời nói hét gào, thậm chí trên mặt cũng không có vẻ hung hãn hay phẫn nộ.
Sự mạnh mẽ của nàng là bẩm sinh, đã khắc sâu vào xương tủy, đây mới là sự mạnh mẽ chân chính.
【 Chủ nhân nói đúng, chỉ cần lần này chủ nhân vượt qua được tử kiếp, thì đến cả thiên đạo cũng không thể làm gì được chủ nhân. 】 Thiên đạo đúng là chúa tể của đại lục này, hắn có thể dễ dàng quyết định sinh tử của một người.
Nhưng mọi việc đều có chuyển cơ, Phượng Vãn muốn trở thành ngoại lệ đó.
Phượng Vãn gạt bỏ mọi lo lắng và bất an, đáp 'viên nhĩ thỏ' đi đến Tích Phân các.
"Vãn Vãn, ngươi đến rồi, mau vào đi." Thiên Bách trưởng lão nhiệt tình mời Phượng Vãn vào trong.
Sau khi vào phòng, Phượng Vãn mới biết hóa ra Thiên Uyển Huân cũng ở đây.
"Tỷ tỷ." Hai chữ đơn giản, lại ẩn chứa nỗi nhung nhớ sâu sắc.
"Uyển Huân."
Nụ cười của Thiên Uyển Huân rất tươi sáng dễ chịu, nhìn thấy hắn, tâm trạng Phượng Vãn lại tốt thêm một phần.
"Vãn Vãn, hôm nay đến vẫn là để bán linh thảo và nhận nhiệm vụ sao?"
Đây quả thực là tiêu chuẩn tối thiểu của Phượng Vãn, nàng tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để kiếm tích phân.
"Vâng, Thiên Bách trưởng lão, chỗ này là linh thảo, linh hoa và linh quả, ngài xem xem có thể đổi được bao nhiêu linh thạch. Còn nữa là ta muốn nhận thêm một ít nhiệm vụ thu thập linh thảo."
Cho dù là sắp đi đối mặt tử kiếp, Phượng Vãn cũng muốn tận dụng triệt để cơ hội đi Đông Bắc hoang lần này.
"Ai, được rồi." Thiên Bách trưởng lão vội vàng đi xử lý, nhưng trong lòng hắn lại có một thắc mắc nho nhỏ.
Bình thường Vãn Vãn đều đổi lấy tích phân, hôm nay sao lại đổi thành linh thạch, chẳng lẽ là thiếu linh thạch sao?
Nghĩ đến đây, Thiên Bách trưởng lão tâm tư nhanh nhạy, thiếu linh thạch thì dễ nói rồi, Thiên gia bọn họ có mà.
Phượng Vãn cũng không ở lại Tích Phân các lâu, sau khi mọi việc xong xuôi liền trở về Ngự Thú phong.
Khi về đến Ngự Thú phong, sư phụ của nàng đã đợi sẵn ở đó.
"Vãn Vãn, ngươi trở về rồi, sư phụ có đồ vật muốn đưa cho ngươi.
Những thứ này có một phần là do vi sư tìm kiếm được từ các nơi trong những năm qua, còn có phần của Bất Nhiễm sư thúc ngươi nữa."
Đôi mắt đen nhánh của Bàn yểm chớp chớp, Tông Chính phong chủ cuối cùng cũng đã ra tay lấy đồ của Bất Nhiễm sư thúc rồi a. Nhưng vì món đồ này là đưa cho chủ nhân của hắn, nên hắn lại thấy chuyện này cũng hay.
"Cám ơn sư phụ."
Đối với Tông Chính Huyên, Phượng Vãn cũng không khách khí mà nhận lấy trực tiếp.
Tử kiếp lần này khác với lôi kiếp trước đó, sẽ càng thêm hung hiểm, thêm một pháp bảo là thêm một phần bảo vệ.
Lúc chưa biết chuyện khí vận của Lý Tuyền Ngọc quay trở lại, Phượng Vãn không hề sợ c·hết.
Nàng dự định sẽ dốc hết toàn lực, cuối cùng cho dù có vẫn lạc cũng sẽ không có bất kỳ tiếc nuối nào.
Nhưng bây giờ thì khác, nàng nhất định không thể c·hết, chỉ có vận mệnh của nàng thay đổi, vận mệnh của những người khác mới có thể cùng thay đổi.
Lần này không chỉ chiến đấu vì bản thân nàng, mà còn vì các tỷ tỷ của nàng và càng nhiều nữ tu khác nữa.
Từ khi xuyên qua đến vị diện này, nàng đã không muốn đứng ở phía đối lập với nữ chủ, thậm chí khi nữ chủ bị vây trong thung lũng còn xuất thủ tương trợ.
Nhưng bây giờ nàng không còn cách nào khác, cho dù phải đứng ở phía đối lập với nữ chủ, nàng cũng muốn dẫn dắt những người khác sống sót.
"Vãn Vãn, lần này ngươi đi Đông Bắc hoang, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân."
Tông Chính Huyên lòng dạ rối bời, hắn cũng không biết nên dặn dò thế nào mới tốt, chỉ có thể lặp đi lặp lại câu nói phải bảo vệ tốt bản thân.
"Sư phụ, đừng lo lắng, ta sẽ không có việc gì. Thật ra quả trứng mà năm đó ngài bán cho ta ở Phàm Nhân Giới..."
Thật ra Phượng Vãn vẫn luôn định tìm một cơ hội thích hợp để nói bí mật về Hỏa Hoàng cho sư phụ nàng biết, bây giờ vì muốn để hắn an tâm, Phượng Vãn dự định nói ra bí mật đã giấu kín nhiều năm này.
"Vãn Vãn, đừng nói. Sư phụ biết quả trứng đó không đơn giản, nhưng đã đưa cho ngươi thì chính là của ngươi, đó là cơ duyên của ngươi. Ngươi không cần phải nói cho bất kỳ ai, kể cả sư phụ là ta đây, nhớ kỹ chưa?"
"Vâng, sư phụ, ta biết rồi."
"Ngoan, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sư phụ đưa ngươi về Phượng gia."
"Vâng, cám ơn sư phụ."
Phượng Vãn trở về Vãn Phong sơn của nàng. Nghỉ ngơi là chuyện không thể nào, nàng cần phải càng thêm cố gắng khổ luyện mới được.
Bạch Dục và Bạch Bạch ở lại bên ngoài hộ pháp, còn Phượng Vãn thì trở về không gian để tu luyện.
Hỏa Hoàng và Phượng Vãn tâm ý tương thông, không cần nàng sắp đặt, Hỏa Hoàng liền chỉ huy tảng đá quái và tuyết quái chuyển tới một núi linh thạch nhỏ.
Muốn đối kháng tử kiếp, chỉ có thực lực cường đại mới đủ sức mạnh.
"Chủ nhân, chúng ta cùng nhau tu luyện đi."
"Được."
Phượng Vãn cùng mấy bé con của nàng, hễ bắt đầu tu luyện là liền quên cả thời gian.
Đến khi Phượng Vãn kết thúc tu luyện, đã là buổi chiều ngày hôm sau.
"Chủ nhân, Tông Chính phong chủ vẫn luôn đợi ở ngoài cửa." Bạch Dục cảm nhận được chủ nhân nhà mình kết thúc tu luyện, liền lập tức gửi tin đến.
"Ta ra ngoài ngay đây."
Bạch Dục đã nói với Tông Chính Huyên là chủ nhân nhà mình đang bế quan, nhưng Tông Chính Huyên vẫn không hề rời đi.
Có lẽ trong lòng Tông Chính Huyên, đợi ở nơi này sẽ cảm thấy gần đồ nhi của hắn hơn.
- Các bảo bối, tới rồi!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận