Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển

Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển - Chương 305: Thần bí tòa nhà (length: 7953)

【 Chủ nhân, tòa nhà này trông như đã được xây dựng từ rất lâu rồi. 】 "Ân, chúng ta vào xem thử."
Phượng Vãn và những người khác hiện đang ở bên ngoài tòa nhà, muốn đi vào bên trong xem xét, nhưng lại bị một bức tường bình phong vô hình ngăn lại.
【 Chủ nhân, tòa nhà này được trận pháp bảo vệ. 】 Thảo nào có thể bảo tồn tốt như vậy.
Nơi này không thể so sánh với ngọn núi tuyết khiến người ta lạc đường, hoàn cảnh lại ác liệt kia, nơi này có hoàn cảnh ưu mỹ, hẳn là đã có rất nhiều yêu thú tới qua.
Nếu trận pháp này không lợi hại, tòa nhà này đã sớm bị phá hủy rồi.
Tích Mộng đạo quân không có ở đây, Phượng Vãn lại không am hiểu phá trận, nàng chỉ biết thiết lập một ít trận pháp đơn giản thường gặp, nhất thời thật sự có chút khó giải quyết.
【 Chủ nhân, trong phần thưởng của cuộc thi luyện đan Trung Hoang lần này có một quyển trận pháp. Với sự thông minh của chủ nhân, rất nhanh sẽ có thể lĩnh hội. 】 Trong mắt Hỏa Hoàng, chủ nhân của nó là không gì không làm được.
【 Ừm, được, ta thử xem. 】 Có thể trở thành phần thưởng cho người đứng đầu trong cuộc thi luyện đan Trung Hoang, quyển bí kíp trận pháp này hẳn là không tệ.
Phượng Vãn vốn định trực tiếp tặng cho tông môn, nhưng bây giờ lại có đất dụng võ trước.
Để tiết kiệm thời gian, Phượng Vãn trực tiếp tiến vào túi càn khôn, điều chỉnh thời gian đến ba năm trước, khi thời gian vừa điểm, Phượng Vãn bị truyền tống ra ngoài.
Phượng Vãn đã tu luyện trọn vẹn ba năm, kỳ thật bên ngoài mới chỉ trôi qua một cái nháy mắt.
Phượng Vãn kết thúc tu luyện đứng dậy, dự định phá trận trước.
Rất nhiều thứ đều là nhất thông bách thông, chuyện tu luyện cũng như vậy.
Giống như Phượng Vãn đan pháp song tu, nàng không hề vì luyện đan mà làm chậm trễ pháp tu, cũng không hề vì tu luyện pháp thuật mà làm chậm trễ luyện đan.
Ngược lại đan tu và pháp tu hỗ trợ lẫn nhau, cơ hồ đều là trước sau tiến giai.
Dựa vào kinh nghiệm tu luyện nhiều năm như vậy, quyển công pháp trận pháp kia, nàng dùng ba năm thời gian liền hiểu thấu đáo.
Phượng Vãn đã khám phá, tòa nhà này được một trận pháp phòng ngự cao cấp bảo vệ.
Miệng lẩm nhẩm pháp quyết, những ngón tay dài thon linh hoạt không ngừng kết ấn.
Bạch Dục và Viên Nhĩ Thỏ đứng hai bên trái phải Phượng Vãn, không chớp mắt nhìn Phượng Vãn phá trận.
"Phá."
Theo một tiếng quát khẽ, trận pháp phòng ngự bao phủ tòa nhà rung chuyển, nhưng vẫn không bị phá ra.
Phượng Vãn nhíu mày, phương pháp là đúng, nhưng tu vi của nàng chỉ là Kim Đan trung kỳ.
Tu vi của người thiết lập trận pháp này cao hơn nàng quá nhiều.
Phượng Vãn lại thử thêm hai lần, kết quả cuối cùng đều thất bại.
Phượng Vãn lắc đầu, nàng đã tận lực, xem ra là vô duyên với bảo bối trong tòa nhà này.
Trong mắt Hỏa Hoàng, Bạch Dục, Bách Tri và Viên Nhĩ Thỏ đều lộ ra vẻ tiếc nuối, nhưng nhiều khi là như vậy.
Không phải cứ cố gắng là nhất định sẽ đạt được.
Ngay khi Phượng Vãn chuẩn bị rời đi, giữa không trung đột nhiên xuất hiện mấy chữ.
【 Chủ nhân, mau nhìn, có chữ. 】 Phượng Vãn vội ngẩng đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy phía trên viết mấy chữ to: Phượng gia tử tôn nhập (con cháu Phượng gia vào).
Phượng gia tử tôn? Chẳng lẽ tòa nhà này là do tiên tổ Phượng gia xây dựng?
Phượng Vãn theo bản năng liền nghĩ đến vị lão tổ tông sáng tạo ra Phượng gia tại bí cảnh Nam Hoang.
Không lẽ lão tổ tông đã từng tới Cửu Hoang bí cảnh, sau đó để lại tòa nhà này.
Bất kể thế nào, nàng là huyết mạch Phượng gia, hẳn là có biện pháp tiến vào mới đúng.
Bạch Dục đem năm chữ kia lặp đi lặp lại mấy lần, sau đó nghi hoặc hỏi Hỏa Hoàng.
Trong bốn tiểu tử, Hỏa Hoàng biết nhiều nhất, chủ ý cũng nhiều.
【 Hỏa Hoàng, ngươi có biết chủ nhân phải làm thế nào để tiến vào không? 】 Hỏa Hoàng suy nghĩ, đôi cánh màu đỏ rực chống đỡ khuôn mặt chim đầy lông.
【 Ngươi nói trận pháp này làm thế nào để phán đoán người tới có phải là người của Phượng gia không? 】 Bạch Dục suy nghĩ, lắc đầu.
【 Không biết. 】 【 Ta biết, hẳn là thông qua huyết mạch để phán đoán. 】 Bách Tri uốn éo thân thể mềm mại, bay tới, xen vào nói.
【 Đúng vậy, cho nên, chủ nhân chỉ cần lúc phá trận nhỏ một giọt máu lên trên trận pháp này, hẳn là có thể đi vào. 】 【 Ân, ta thử xem. 】 Phượng Vãn rất tán thành với phân tích của Hỏa Hoàng.
Phượng Vãn lại lần nữa niệm pháp quyết, lần này khi phá trận gia nhập một giọt máu của mình.
Theo một tiếng quát khẽ, trận pháp phòng ngự bao phủ tòa nhà xuất hiện một lối vào.
Phượng Vãn biết đã thành công, vội vàng dẫn Bạch Dục và Viên Nhĩ Thỏ nhanh chân đi vào.
Hỏa Hoàng và Bách Tri vì an toàn tuyệt đối, chúng nó hầu như mọi thời gian đều ở trong không gian.
Sau khi tiến vào tòa nhà, lối vào trận pháp phòng ngự lập tức đóng lại.
Tòa nhà không lớn, chỉ có một cái sân và một căn phòng.
Trong sân không lớn trồng không nhiều đồ vật, phía trước hẳn là có một thửa ruộng thuốc.
Nhưng bởi vì thời gian dài không có người chăm sóc, bên trong đã mọc đầy cỏ dại.
Trừ thửa ruộng thuốc hoang phế kia, thứ hấp dẫn sự chú ý của Phượng Vãn là một cái cây khô héo giữa sân.
Thấy cái cây kia, Hỏa Hoàng kích động bay ra từ trong không gian.
"Chủ nhân, đây là cây dâu bồ đề, nghe nói có thể kết nối thần giới và minh giới, đối với việc tu luyện của người tu tiên có sự trợ giúp rất lớn."
Bởi vì bên trong này đủ an toàn, Bách Tri cũng theo không gian bay ra.
"Hỏa Hoàng nói không sai, đây chính là đại bảo bối còn trân quý hơn cả thăng tiên thảo, đáng tiếc đáng tiếc, nó đã khô héo rồi."
Bách Tri uốn éo thân thể mềm mại quấn lấy cành cây khô, quả là sắp khóc.
Phượng Vãn cũng không ngờ, một cái cây nhìn bình thường, lại có thân phận cao quý như vậy.
Bạch Dục mặc dù cũng không hiểu, nhưng hắn theo lời nói của Hỏa Hoàng và Bách Tri biết, cái cây này rất đáng tiền.
"Bách Tri, ngươi là cao thủ trồng thảo dược, ngươi không có cách nào làm nó sống lại sao?"
Bách Tri lắc đầu, "Quá muộn, nếu phát hiện sớm hơn một chút có lẽ còn được, bây giờ là triệt để không cứu được nữa."
Bạch Dục tiếc hận một hồi, thật là quá đáng tiếc.
Bạch Dục thở dài, theo thói quen xòe đuôi ra.
Lần này cũng không ngoại lệ, lại không cẩn thận quét trúng thân cây khô.
Âm thanh răng rắc răng rắc vang lên, sau đó cây khô liền theo chỗ thân cây đứt gãy ngã xuống.
Ách, Bạch Dục có chút trợn tròn mắt, yên lặng thu hồi đuôi, hắn bảo đảm, hắn tuyệt đối không cố ý.
Mắt Bách Tri như muốn nổ tung.
"Bạch Dục, ngươi quá đáng lắm."
Bạch Dục vội vàng lắc lắc hai chân trước, "Bách Tri, ngươi hiểu ta, ta tuyệt đối không cố ý."
"Hừ, không thèm quan tâm ngươi."
Bách Tri thở phì phò khoanh tay, quay đầu đi chỗ khác.
"Ngươi đừng giận, ta giúp ngươi nối nó lại là được chứ gì."
Bạch Dục muốn lập công chuộc tội, dỗ Bách Tri vui vẻ.
Bạch Dục lấy lòng Bách Tri như vậy cũng có nguyên nhân, những con yêu thú của hắn, rất nhiều con là ăn cỏ.
Mà Bách Tri lại là cao thủ trồng cỏ, nếu cao hứng cho yêu thú của hắn ăn mấy gốc linh thảo, vậy nhất định sẽ lớn nhanh hơn.
Ôm tâm thái này, Bạch Dục đối với Bách Tri vẫn luôn rất khách khí.
Bạch Dục tới gần cây dâu bồ đề bị gãy đôi kia, vừa muốn nối nó lại, liền thấy trong thân cây rỗng ruột một mạt màu xanh lá.
"Bách Tri, ngươi mau nhìn, đây là cái gì?"
Bách Tri cho rằng Bạch Dục cố ý làm quá lên để được tha thứ.
Trực tiếp ngạo kiều trả lời một câu, "Không xem."
"Không phải, ta không nói láo, ngươi mau tới đây xem, cái cây này có gì đó cổ quái."
Ngữ khí nghiêm túc của Bạch Dục khiến Phượng Vãn, Hỏa Hoàng và Viên Nhĩ Thỏ đều không tự chủ được tiến tới.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận