Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển

Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển - Chương 477: Luận như thế nào thảo Phượng Vãn vui vẻ (length: 8117)

"Không được."
Mấy người ý nghĩ cho tới bây giờ chưa từng thống nhất như vậy.
Phượng Vũ Khuynh Thành cũng biết việc này có chút làm khó người khác, nhưng nàng hiện tại không thể phản kháng Phượng gia, lại không muốn kết lữ.
Phượng Vãn lợi hại như vậy, nhất định có thể cứu nàng khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
"Phượng Vãn, thật sự không được sao?"
Trong đôi mắt ngây thơ đáng thương như nai con đã ngấn nước, mặc cho ai nhìn thấy cũng sẽ đau lòng.
"Không được, Phượng gia các ngươi lần này bày lôi đài là để đ·á·n·h lôi đài chọn đạo lữ. Vãn Vãn đi đ·á·n·h lôi đài, thực sự quá hoang đường."
"Thực x·i·n· ·l·ỗ·i, hôm nay chuyện này coi như ta chưa nói, trời cũng không còn sớm, ta về trước đây."
Phượng Vũ Khuynh Thành rưng rưng nước mắt cáo biệt Phượng Vãn, một lần nữa đội mũ trùm vội vàng rời khỏi phòng.
"Vãn Vãn, ngươi không cần phải có gánh nặng tâm lý, tiểu cô nương này tâm nhãn nhiều lắm, có lẽ nàng chính là cố ý tỏ ra yếu đuối, mục đích là làm ngươi đau lòng."
Lăng Vân Bạch gật đầu, "Không sai, trên bảng bát quái còn có một từ chuyên dùng để hình dung, gọi là bạch liên hoa."
"Không đúng, hình như là trà xanh."
Phượng Địch ném ra một từ ngữ đang nổi trên bảng bát quái khác.
Bá Thiên sư vui mừng, hai người này hiểu biết cũng thật nhiều.
Phượng Thanh Thanh vỗ lên ót hai người một cái.
"Sau này bớt xem mấy chuyện bát quái lại, có thời gian thì tu luyện đi."
Hai người bị vỗ lè lưỡi, không lên tiếng.
Phượng Thanh Thanh mặc dù không tán đồng việc hai người suốt ngày bám trên bảng bát quái, nhưng vẫn thực sự đồng ý với lời nói của họ.
"Vãn Vãn, ngươi không cần quan tâm đến chuyện của Phượng Vũ Khuynh Thành."
"Tạm thời không quản, còn ba ngày nữa, xem tình hình rồi tính."
"Vãn Vãn nói đúng, kỳ thật ta cảm thấy cô nương này cũng không tệ lắm."
Bá Thiên sư nghĩ nếu như bắt cóc Phượng Vũ Khuynh Thành, liền có thể cùng hắn và Bàn Yểm cùng nhau viết thoại bản, cùng nhau k·i·ế·m tiền.
"Được rồi, trời cũng không còn sớm, các ngươi ra ngoài trước đi."
Phượng Thanh Thanh bắt đầu đ·u·ổ·i người.
"Thanh sư thúc, ngươi không đi cùng bọn ta sao?"
Phượng Địch đứa t·r·ẻ này tương đối thật thà, nghĩ đến cái gì liền hỏi.
"Ta còn có việc muốn nói với Vãn sư thúc của các ngươi, các ngươi đi trước đi."
"A, vâng."
Bá Thiên sư cầm thoại bản Phượng Vũ Khuynh Thành viết vui vẻ rời đi, nghĩ nhanh chóng cho Bất Nhiễm nhà hắn xem.
Chờ những người khác đi hết, Phượng Thanh Thanh ôm lấy vai Phượng Vãn ngồi xuống bên bàn.
Kỳ thật Phượng Thanh Thanh muốn ôm eo, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
"Vãn Vãn à, hiếm khi không có người khác quấy rầy, chúng ta. . ."
"Chúng ta tu luyện đi."
Không đợi Phượng Thanh Thanh nói xong, đã bị Phượng Vãn c·ắ·t ngang.
Trong không gian mấy đứa tể nhi vui vẻ, chủ nhân thật uy vũ.
Phỏng đoán Phượng Thanh Thanh muốn k·h·ó·c, nàng một lòng muốn kéo chủ nhân tâm sự, nhưng chủ nhân lại chỉ muốn kéo nàng tu luyện.
"Được, được thôi."
Đụng phải một muội muội "quyển vương", chỉ có cùng nàng "quyển" (chăm chỉ), mới có thể khiến nàng vui lòng.
Phượng Thanh Thanh và Phượng Vãn rất nhanh đều tiến vào trạng thái vong ngã.
Bá Thiên sư bên này cũng cầm thoại bản cho Bất Nhiễm xem.
"Bất Nhiễm, ngươi xem mau."
"Ngô rảnh rỗi như vậy?"
Bất Nhiễm trước đây xem Bá Thiên sư cùng Bàn Yểm viết thoại bản là bởi vì bên trong viết về hắn.
Hắn không rảnh đến mức đi xem thoại bản, có thời gian ngủ và đ·á·n·h đàn chẳng phải tốt hơn sao?
"Ngươi đương nhiên không rảnh, thời gian của ngươi đều dùng để tu luyện."
Bá Thiên sư nói xong có chút khinh bỉ chính mình, vì sao cứ phải để hắn nói dối, Thiên Lôi chắc sẽ nhìn không được mà bổ hắn mất.
Bất Nhiễm nhà hắn trước đây bị Tiểu Vãn Vãn k·í·c·h t·h·í·c·h nên chăm chỉ khắc khổ mấy năm, nhưng hiện tại hình như đã khôi phục lại như trước.
Lại nói theo lời hắn, hắn chính là ngủ cũng có thể nhất kỵ tuyệt trần.
Chủ nhân nhà mình c·u·ồ·n·g như vậy, Bá Thiên sư vẫn là thực vui mừng.
Rốt cuộc, chủ nhân nhà hắn là có bản lĩnh để c·u·ồ·n·g, mà không phải không có bản lĩnh mà tự đại c·u·ồ·n·g.
Lại nói Thượng Tinh lão tổ còn chưa nói gì, hắn lại càng không cần phải nói.
Bá Thiên sư thức thời như vậy, Bất Nhiễm vẫn là rất hài lòng.
Đang định đi đ·á·n·h đàn, Bá Thiên sư lại gọi hắn lại.
Nửa đêm muốn đ·á·n·h đàn cũng chỉ có chủ nhân nhà hắn.
"Còn có chuyện gì?"
"Thoại bản này nói về Tiểu Vãn Vãn."
"Vậy cũng không xem."
Bọn họ có phải hiểu lầm gì không, hắn Bất Nhiễm sẽ để ý một tiểu bất điểm chỉ biết tu luyện, không có lương tâm sao.
"Thoại bản này nói, Tiểu Vãn Vãn có thiên phú hơn ngươi, sau này thành tích chắc chắn vượt qua ngươi."
"Lấy ra cho ngô xem."
"Được rồi."
Bá Thiên sư có chút t·i·ệ·n hề hề đưa tới.
Vì để Bất Nhiễm xem thuận tiện hơn, Bá Thiên sư còn chủ động lật thoại bản đến trang vẽ hình nhỏ.
Bất Nhiễm t·ử tế xem một hồi, sau đó đưa ra một đ·á·n·h giá.
"Kém chút."
Bá Thiên sư phụ họa, "Xác thực so với bản nhân kém chút."
Lật qua một trang, là một tiểu kết về Phượng Vãn.
Bất Nhiễm đọc nhanh như gió xem xong, không có đ·á·n·h giá, ý bảo Bá Thiên sư tiếp tục lật.
Xem xong, Bất Nhiễm mới tổng kết.
"Ngô đi tu luyện."
Nói xong, không cho Bá Thiên sư cơ hội phản ứng, chủ nhân nhà hắn liền đi bế quan.
Bá Thiên sư cười tủm tỉm cất kỹ thoại bản, ghi lại một bản cho Bàn Yểm nghiên cứu kỹ.
Xem đi, đốc thúc chủ nhân nhà hắn cách tốt nhất chính là nhắc đến Tiểu Vãn Vãn.
Hắn làm được như vậy, có phải nên đòi chưởng môn chút khen thưởng không?
Chưởng môn Lăng Trạch đang cùng Sơn Triết đạo quân bàn chuyện, đột nhiên hắt xì một cái thật lớn.
Sơn Triết đạo quân khó hiểu nhìn về phía hắn.
Tu sĩ thân thể đều rất tốt, đây là bị người thì thầm sao?
Lăng Trạch khoát tay, "Không có việc gì, chúng ta tiếp tục."
"Ân, chúng ta lần này nhất định phải nhấn mạnh một chút chuyện quỷ tu, yêu tu và ma tu liên thủ.
Nhất định phải khiến cho tất cả các môn phái và gia tộc đều đề cao cảnh giác, bi kịch mấy vạn năm trước, nhất định không thể tái diễn."
"Yên tâm, ta đã thu thập chứng cứ, bọn họ không thể không tin."
"Ta hiện tại sợ giữa bọn họ cũng có người cấu kết với đám quỷ tu tà ma ngoại đạo kia."
Không phải Sơn Triết đạo quân nghĩ nhiều, bởi vì đã xảy ra chuyện ma tu ở Vạn Pháp tông mê hoặc Ngu Mạn Linh và chuyện quỷ tu trà trộn vào hậu sơn Long gia.
Đây vẫn là bọn họ gặp được, còn chưa gặp thì không biết có bao nhiêu.
Lăng Trạch gật đầu, "Xác thực, nhưng tà không thắng chính, cấu kết với đám tà ma ngoại đạo kia dù sao cũng là số ít."
"Nói đúng."
Nói xong chính sự, Sơn Triết đạo quân nhịn không được buôn chuyện mấy câu.
"Vừa rồi đích tam thập tam tiểu thư Phượng Vũ Khuynh Thành của Phượng gia đại phòng tới tìm Vãn Vãn, không biết vì sao?"
Đạt tới tu vi hóa thần cảnh, không có người và việc gì có thể qua được tai mắt của họ.
"Có cần ta gọi Vân Bạch và Địch Địch tới hỏi một chút không?"
"Gọi đến đi, hiện tại chỉ cần là người và việc có quan hệ tới Vãn Vãn, chúng ta đều không thể phớt lờ."
Từ sau khi Phượng Vãn bị bắt đi, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, Lăng Trạch và những người khác đều khẩn trương không thôi.
Khi hai người nhận được thần thức truyền âm của Lăng Trạch, Lăng Vân Bạch và Phượng Địch đang nghiên cứu một quyển k·i·ế·m phổ trong phòng.
"Vân Bạch, chúng ta mau chóng tới thôi."
"Được, A Địch, quyển k·i·ế·m phổ này ta đã nghiên cứu không sai biệt lắm, ngày mai ta sẽ luyện cho ngươi xem."
"Được a."
Hai người không dám trì hoãn, vội vàng tới phòng chưởng môn.
Lăng Vân Bạch đem chuyện xảy ra ở phòng Phượng Vãn vừa rồi, từ đầu tới cuối, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ kể lại một lần.
Nghe xong, Sơn Triết đạo quân và Lăng Trạch đều không hiểu ra sao.
- -----
Bảo nhóm, còn nữa, đợi ta, xin vote!
( chương này xong )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận