Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển

Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển - Chương 402: Bất Nhiễm rất phúc hậu (length: 7870)

Phượng Vãn cũng nghĩ như vậy, có Linh Nhất và Linh Nhị ở đây, việc tìm kiếm thông linh bàn không quá khó khăn.
Nhưng bí mật về thông linh bàn đã lan rộng, dự đoán có rất nhiều người cũng đang tìm kiếm.
Từ Nghị Sự điện đi ra, Phượng Vãn liền đi theo Bất Nhiễm tới Tích Phân các.
Dựa vào sức ảnh hưởng của Phượng Vãn và Bất Nhiễm hiện giờ tại Thiên Nguyên tông, chỉ riêng việc xuất hiện đơn độc đã gây ra không ít oanh động, huống chi là xuất hiện cùng lúc.
Tốc độ lan truyền tin tức của nhóm tu sĩ càng nhanh hơn, khi bọn họ còn đang ở Nghị Sự điện, cơ hồ toàn bộ đệ tử Thiên Nguyên tông đều đã hay tin.
Trên bảng bát quái càng là đã cập nhật động thái mới nhất của hai người.
Thiên Bách trưởng lão tự nhiên cũng đã sớm biết, cho nên đã chuẩn bị sẵn tích phân, chỉ chờ hai người đến.
Lại mấy tháng không gặp, Phượng Vãn trổ mã càng thêm cao gầy, xinh đẹp, gương mặt búp bê càng thêm trắng nõn.
Không ai ngờ rằng, tiểu cô nương trắng nõn nà thế này, lại là người tu sĩ kim đan kỳ mạnh nhất của Thiên Nguyên tông bọn họ.
Ngay cả những cao thủ kim đan hậu kỳ có tiếng tăm lâu đời cũng không phải đối thủ của nàng.
Quả nhiên, trong chuyện tu luyện này, tồn tại những ẩn số và kỳ tích khó lường.
"Bất Nhiễm đạo quân, Vãn Vãn, các ngươi đến rồi, ta đã chuẩn bị xong tích phân, các ngươi đưa ngọc bài thân phận cho ta là được."
Thiên Bách trưởng lão quản lý toàn bộ Tích Phân các, hắn tự mình cấp cho Phượng Vãn và Bất Nhiễm tích phân, điều này đủ cho thấy địa vị và sức ảnh hưởng của hai người trong tông môn.
"Đa tạ Thiên Bách trưởng lão ạ."
Phượng Vãn đưa ngọc bài của mình bằng hai tay.
Thiên Bách trưởng lão cũng nhận lấy bằng hai tay, hiện tại hắn đã cùng cấp bậc với Phượng Vãn.
Phượng Vãn có thể tôn kính hắn như vậy, hắn trong lòng cần phải hiểu rõ mới được.
Bất Nhiễm cũng đưa ngọc bài thân phận của mình tới.
Kỳ thật từ trước đến nay, sau khi Bất Nhiễm hoàn thành nhiệm vụ, đều giao ngọc bài cho Bá Thiên sư, sau đó Bá Thiên sư sẽ đến nhận tích phân cho hắn, hôm nay có thể tự mình tới, cũng là rất hiếm có.
Sau khi dùng xong tích phân, Phượng Vãn và Bất Nhiễm cáo từ rời đi.
Đi ra ngoài lâu như vậy, sư phụ và các sư huynh chắc hẳn đã đợi nàng ở Ngự Thú phong, Phượng Vãn muốn nhanh chóng trở về.
Kỳ thật Tông Chính Huyên đã sớm muốn dẫn mười một đại đệ tử của hắn xuống núi nghênh đón Phượng Vãn.
Nhưng cuối cùng bị Thiếu Diễn khuyên can.
Đều nói cây to đón gió, Vãn Vãn của bọn họ lợi hại như vậy, âm thầm ghen ghét muốn bắt lỗi nàng chắc chắn có khối người, tốt hơn hết vẫn là khiêm tốn một chút.
Bọn họ cứ đợi ở phong của mình là được rồi.
Thiên Bách trưởng lão cũng biết bọn họ muốn trở về phong của mình chào hỏi trước, nên không giữ lại bọn họ.
Nhưng nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, Thiên Bách trưởng lão vẫn không khỏi cảm thán.
Cảm giác hai người bọn họ ở cùng nhau rất tốt, cũng không phải muốn hai người bọn họ kết làm đạo lữ, bọn họ hiện tại như vậy là rất tốt rồi.
Đợi thân ảnh hai người biến mất, Thiên Bách trưởng lão vội đi xem trên bảng bát quái, tin tức liên quan tới Phượng Vãn và Bất Nhiễm đạo quân đã cập nhật được bao nhiêu rồi.
Ra khỏi Tích Phân các, Phượng Vãn cáo từ Bất Nhiễm.
"Bất Nhiễm sư thúc, ta về Ngự Thú phong trước đây."
"Ân, khoan đã, nhiệm vụ lần này của ngươi được bao nhiêu tích phân?"
"Để ta xem một chút."
Phượng Vãn dùng thần thức quét qua, rất nhanh báo ra một con số cụ thể.
"Năm vạn tích phân."
"Đưa ngọc bài cho ta."
Phượng Vãn có chút mờ mịt, Bất Nhiễm sư thúc định làm gì đây, là cảm thấy năm vạn tích phân nhiều hay ít.
Động tác của Bất Nhiễm liền mạch, rất nhanh, bàn tay như ngọc kia liền trả lại ngọc bài cho Phượng Vãn.
"Cất kỹ."
Nói xong, Bất Nhiễm liền vung ống tay áo rời đi.
【 Chủ nhân, mau xem xem, Bất Nhiễm đạo quân có phải là đã cho người tích phân không. 】 Dựa vào thân phận và địa vị của Bất Nhiễm, hắn đương nhiên sẽ không lấy tích phân từ chỗ Phượng Vãn, chắc chắn là cho rồi.
Chỉ là xem cho bao nhiêu mà thôi.
Phượng Vãn mang theo tâm tình nghi hoặc dùng thần thức quét qua một chút, ân, đúng là có cho, hơn nữa còn cho ngay năm vạn.
Mấy con thú nhỏ biết xong cũng reo hò một trận.
Bất Nhiễm đạo quân thật là quá giàu, chúng nó đều muốn ôm đùi.
【 Chủ nhân, lần xuống núi tìm ma tu này là do Bất Nhiễm đạo quân dẫn đội, cho nên hắn nhận được tích phân hẳn là phần lớn. 】 Hỏa Hoàng bắt đầu phân tích.
Bạch Dực tiếp lời phân tích.
【 Ân, hẳn là như vậy, nhưng Bất Nhiễm đạo quân tương đối hiền hậu, đem toàn bộ tích phân nhận được chia đều với chủ nhân. 】 【 Ân ân, nếu nói như vậy, Bất Nhiễm đạo quân hẳn là nhận được mười lăm vạn tích phân, cho chủ nhân năm vạn, vậy thì mỗi người mười vạn. 】 Kể từ khi bắt đầu kiếm linh thạch, khả năng tính toán của Viên Nhĩ Thỏ đều được nâng cao.
Mấy con thú nhỏ khác đều tán thành.
Phượng Vãn cũng nghĩ như vậy, Bất Nhiễm đạo quân quả thật rất hào phóng.
Phượng Vãn cưỡi Viên Nhĩ Thỏ hướng Ngự Thú phong mà đi.
"Mau nhìn, là Phượng Vãn sư muội kìa."
"Sao ngươi biết? Người ta bay cao như vậy, thị lực của ngươi tốt thế sao?"
"Ngươi đây là không tin sao, ngươi tự mình xem đi, tọa kỵ của Phượng Vãn sư muội không phải là Viên Nhĩ Thỏ sao."
"Cái gì? Ngươi dựa vào cái này mà phân biệt ra được, vậy thì ngươi nói sai rồi.
Hiện tại ở Thiên Nguyên tông chúng ta, phần lớn nữ tu đều có tọa kỵ là Viên Nhĩ Thỏ."
Liệt Hỏa Điểu từng được yêu thích nhất đã thất sủng từ lâu.
"Ngươi nói đúng, nhưng mà, nuôi được Viên Nhĩ Thỏ tốt như vậy, chỉ có một mình Phượng Vãn sư muội thôi."
"Ai, ngươi nói như vậy cũng đúng, Viên Nhĩ Thỏ này loại yêu thú có sức chiến đấu quá yếu.
Phần lớn tu sĩ không nguyện ý tốn linh thạch để cho chúng tiến giai, ngay cả nữ tu yêu thích bộ lông của chúng, cũng không nỡ.
Cũng chỉ có Phượng Vãn sư muội giàu có lại đối tốt với yêu thú, mới có thể dùng lượng lớn linh thạch để ép nó tiến giai."
Kỳ thật những tu sĩ này không nghĩ tới là, Viên Nhĩ Thỏ của Phượng Vãn đã có thể tự mình nuôi sống bản thân.
Thậm chí rất nhiều linh tửu mà bọn họ uống đều do Viên Nhĩ Thỏ ủ đấy.
Nếu như bọn họ biết, dự đoán sẽ cảm thán một tiếng, đúng là người không bằng thỏ.
Phượng Vãn cố ý bay rất cao là không muốn gây ra oanh động quá lớn, nàng thật sự chỉ muốn điệu thấp tu tiên, ngộ đạo của riêng mình.
Phượng Vãn tính toán trực tiếp bay lên Ngự Thú phong, nhưng cúi đầu vừa thấy, đã thấy sư phụ nàng mang theo mười một vị sư huynh chờ ở dưới chân phong.
Vội vàng bảo Viên Nhĩ Thỏ hạ xuống dưới chân phong.
Phượng Vãn vừa xuất hiện, Tông Chính Huyên liền dẫn theo Thiếu Diễn và những người khác xông tới.
"Bảo bối đồ nhi à, ngươi cuối cùng đã về, lần sau ngươi đi lịch luyện, vi sư phải đi cùng."
Tông Chính Huyên thật sự không hề khoa trương chút nào, hắn kiểm tra hồn bài của Phượng Vãn, một ngày phải xem đến mấy lần, sợ sẽ xuất hiện một chút vết rạn nào đó.
May mà vẫn luôn bình an.
Mấy người Thiếu Diễn cũng có ý nghĩ này, nhưng bọn họ không tiện nói ra.
Mặc dù có đan dược tiểu sư muội cung cấp trợ giúp, tu vi của bọn họ gia tăng đã rất nhanh, nhưng so với tiểu sư muội vẫn sẽ đỏ mặt.
Bọn họ hiện tại còn yếu hơn tiểu sư muội, nói là đi cùng bảo hộ tiểu sư muội, dự đoán sẽ bị người ta cười đến rụng răng mất.
Lúc đầu, khi sư phụ bọn họ nói, có một ngày bọn họ sẽ đổi giọng gọi là sư tỷ thậm chí là sư thúc, bọn họ còn cảm thấy không quá khả thi, hoặc là chuyện rất xa vời.
Bây giờ nghĩ lại, là trí tưởng tượng của bọn họ quá yếu.
Tin rằng rất nhanh, bọn họ thật sự phải đổi giọng gọi sư thúc.
Phượng Vãn tiến lên mấy bước, nhào vào trong ngực Tông Chính Huyên.
"Sư phụ, là đồ nhi bất hiếu, làm người lo lắng."
--- Các bảo bối, ta lại tới, buổi chiều tiếp tục nha, tiếp tục xin mọi người ủng hộ nha!
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận