Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển

Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển - Chương 664: Này tiểu bối có thể nơi, gặp được đùi thực có can đảm ôm (length: 8191)

【 Lăng chưởng môn, chuyện Bất Chi tiên tử gia nhập Thiên Nguyên tông, trước hết là do Bàn Yểm đề nghị. 】
Bá Thiên sư chỉ nói đến đó rồi không nói thêm nữa, dựa vào sự thông minh của Lăng Trạch, tự nhiên có thể lĩnh ngộ được ý tứ của hắn.
【 Bá Thiên yên tâm, ta đều đã nghĩ kỹ, thù lao của Vãn Đan Tôn và Bàn Yểm đều không thể thiếu. 】
Mặc dù Lăng Trạch rất keo kiệt, một khối linh thạch càng hận không thể bẻ làm đôi mà dùng, nhưng những khoản cần thiết thì nhất định phải chi.
Đối với Phượng Vãn và đám yêu thú của nàng, hắn tuyệt đối không thể bạc đãi.
Nhận được sự đảm bảo của Bá Thiên, Bá Thiên sư ưu nhã nhấc móng vuốt vuốt lại đám lông dài trước ngực, ra dáng một bộ thâm tàng công danh.
Lăng Trạch tiếp tục nói đến chuyện của Phù gia, đêm dài lắm mộng, vẫn nên giải quyết sớm cho xong.
Có chuyện thông gia từ bé này ràng buộc Bất Nhiễm, Lăng Trạch không sao an tâm được.
Nghe xong lời kể của Lăng Trạch, Bất Chi tiên tử gật đầu, nếu như thật sự bị tiên lực gây thương tích, thì chỉ có thuật chữa thương của nàng mới có thể chữa trị triệt để.
"Lăng chưởng môn, tình hình đại khái ta đã hiểu, cụ thể còn phải xem xét kỹ càng rồi mới biết được."
"Bất Chi tiên tử nói đúng, bất quá không vội, chờ Bất Chi tiên tử tĩnh dưỡng một thời gian rồi đi cũng không muộn."
Thân là chưởng môn của tông môn lớn nhất Nam Hoang, nhãn lực của Lăng Trạch có thể nói là không tồi.
Ngay khi nhìn thấy Bất Chi tiên tử, hắn đã phát hiện nàng có chút suy yếu.
"Được, vậy trong lúc chờ Tiên Tử phong được kiến tạo xong, ta sẽ theo Tiểu Vãn."
Bất Chi ngược lại chẳng hề khách khí, trực tiếp an bài cho mình.
Lăng Trạch không nói thẳng là được hay không, bởi vì Phượng Vãn vốn không thiếu nơi ở.
Thấy Lăng Trạch nhìn về phía mình, Phượng Vãn mỉm cười gật đầu: "Được, vậy cùng ta trở về Vãn Phong sơn."
Vãn Phong sơn của Phượng Vãn không phải ai cũng có thể đến, Phượng Vãn có thể mời Bất Chi tiên tử đi, chủ yếu là để giúp nàng điều trị thân thể.
Mọi người ở đây đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Bất Chi tiên tử, có thể được Phượng Vãn đối đãi đặc biệt như vậy, nàng thật là có phúc lớn.
Bất Chi tiên tử bị nhìn đến mức kiêu ngạo, Tiểu Vãn quả nhiên đối với nàng rất đặc biệt.
【 Tiên tử, Vãn Đan Tôn đối với chúng ta thật tốt, đám yêu thú của nàng cũng tốt với ta. 】
Giác Giác cảm động, vội vàng truyền âm thần thức cho Bất Chi tiên tử.
【 Đúng vậy, cho nên chúng ta phải giúp Tiểu Vãn nhiều hơn, nhớ kỹ chưa? 】
【 Tiên tử yên tâm, ta còn có một ít hạt giống linh thảo trân tàng. 】
【 Vẫn là Giác Giác lợi hại. 】
Hai chủ tớ vui vẻ không thôi, đã bắt đầu mường tượng về cuộc sống mỹ mãn ở Vãn Phong sơn.
Lăng Trạch thấy Phượng Vãn đồng ý, lúc này mới yên tâm.
Bởi vì Phượng Vãn đã giúp chiêu mộ được Bất Chi tiên tử, Lăng Trạch nhân danh nghĩa tông môn, khen thưởng cho Phượng Vãn không ít tích phân, linh thạch và linh thảo.
Phượng Vãn vốn định tìm cho Bất Chi một chỗ dựa vững chắc, chứ chỉ dựa vào sức chiến đấu yếu ớt của nàng, thật sự là quá nguy hiểm.
Đối với việc tông môn sẽ khen thưởng, trước đây nàng chưa từng nghĩ tới.
Tông môn trước giờ luôn thưởng phạt phân minh, Phượng Vãn cũng không thể phá lệ.
Hơn nữa có nàng làm gương, những đệ tử khác trong tông môn mới có thể càng thêm tích cực hỗ trợ tiến cử nhân tài.
Bất quá mặc dù Phượng Vãn nhận hết, nhưng cũng tặng lại mấy chục viên đan dược cao cấpxem như đáp lễ.
Phải biết, đan dược do Phượng Vãn làm ra chưa bao giờ kém, hơn nữa phần lớn trong số đan dược mà Phượng Vãn tặng đều là thất giai.
Lăng Trạch biết, thân là chưởng môn của một đại tông môn, hắn nên rụt rè, nhưng thật sự hắn không khống chế nổi tâm trạng của mình.
Các luyện đan sư khác đều cần phải dỗ dành, cung phụng, sau đó mới luyện chế được vài viên đan dược cao giai.
Còn Vãn Vãn, vừa ra tay đã là mấy chục viên, hơn nữa còn chủ động đưa tặng.
Có một luyện đan sư như Vãn Vãn ở đây, tuyệt đối là may mắn của Thiên Nguyên tông bọn họ, cũng là phúc khí của tất cả tu sĩ Thiên Nguyên tông.
Kỳ Ngạn nhìn nét cười không kìm nén được trên mặt Lăng Trạch, từ đó có thể đoán được Phượng Vãn chắc hẳn đã tặng rất nhiều.
Hắn ngược lại chẳng hề ghen ghét, Thiên Nguyên tông có thể xuất hiện thêm một vị thiên tài luyện đan sư, đó là vận may của tất cả mọi người.
Bất quá sau này hắn không thể xem Phượng Vãn như vãn bối nữa, dạo gần đây hắn đang suy nghĩ.
Đợi đến khi tìm được cơ hội thích hợp, hắn phải thỉnh giáo Phượng Vãn một phen, làm thế nào có thể vừa tu luyện đan pháp vừa không làm lỡ việc tu luyện như nàng.
Trong chuyện luyện đan, bọn họ có thể trao đổi, thảo luận, nhưng về mặt pháp tu, hắn thật sự kém xa Phượng Vãn.
Những người khác trong mắt cũng không hề có sự ghen ghét, Phượng Vãn tốt, thì Thiên Nguyên tông và bọn họ cũng sẽ càng tốt hơn.
Thượng Tinh lão tổ hài lòng gật đầu, chẳng trách Thiên Nguyên tông bọn họ có thể phát triển nhanh và tốt như vậy, đó là bởi vì con người ở đây rất tốt.
【 A Trạch, Vãn Vãn các nàng cũng mệt rồi, để các nàng về Vãn Phong sơn nghỉ ngơi đi.
Hơn nữa ngươi cứ giữ người không buông, Tông Chính phong chủ có thể sẽ sốt ruột. 】
【 Vâng. 】
Lăng Trạch nhanh chóng thu lại biểu cảm, sau đó tự mình tiễn Phượng Vãn và Bất Chi tiên tử ra khỏi Nghị Sự điện.
Phượng Vãn vừa định cưỡi Viên Nhĩ Thỏ trở về Ngự Thú phong, mấy luồng gió đã thổi tới.
Đến khi Bất Chi phản ứng lại, nàng đã bị lấn sang một bên.
Đây là tình huống gì?
Nhìn sang bên cạnh Phượng Vãn, bên trái là một đại mỹ nhân mặc hồng y diễm lệ, bên phải là một đại mỹ nhân mặc bạch y, dáng người xinh đẹp, khuôn mặt thanh thuần.
Chưa hết, ở cạnh hai chân còn có hai thiếu niên tuyệt mỹ đang ngồi xổm.
Giác Giác cũng hoảng sợ.
【 Tiên tử, Vãn Đan Tôn được yêu thích quá, làm ta liên tưởng đến vị đế vương ôm trái ôm phải trong phàm nhân giới. 】
【 Nói bậy, mấy tên đại thúc bụng phệ đó sao so được với Tiểu Vãn của ta. 】
【 Tiên tử nói đúng, nhưng có vẻ bây giờ không có vị trí cho người. 】
Lời nói của Giác Giác có phần hả hê.
Bất Chi vỗ nhẹ vào sừng độc giác của Giác Giác, sau đó bước những bước nhỏ uyển chuyển đến gần.
Giọng nói vốn đã êm tai, giờ phút này lại càng thêm dịu dàng.
"Tiểu Vãn, các nàng là ai vậy?"
"Ngươi là?" Phượng Thanh Thanh nắm chặt lấy cánh tay đang ôm.
Sao lại có thêm một người tranh giành muội muội với nàng.
Bạch Nhu cũng không cam chịu yếu thế, nắm chặt lấy tay Phượng Vãn.
"Chúng ta là tỷ tỷ của Vãn Vãn, ngươi cũng vậy sao?"
Đây quả thực là một chuyện đau lòng, Tiểu Vãn lại có nhiều tỷ tỷ như vậy.
Nàng phải làm sao, mới có thể trở thành tỷ tỷ xuất sắc nhất đây.
Bờ vai Bất Chi khẽ lay động, chỉ một động tác này, cảm giác yếu đuối lập tức hiện ra.
Phượng Thanh Thanh và Bạch Nhu liếc nhau, đây là gặp phải tỷ tỷ có thủ đoạn cao cường rồi.
"Chào các ngươi, ta là Bất Chi tỷ tỷ của Tiểu Vãn."
"Ngươi chính là Bất Chi tiên tử phải không, chào ngươi."
Bạch Nhu nhiệt tình chào hỏi Bất Chi, nhưng không hề có ý định nhường chỗ.
Bất Chi lặng lẽ thở dài, giá như Tiểu Vãn có thêm vài cánh tay và chân thì tốt, nàng hoàn toàn không thể chen chân vào được.
Phượng Vãn đôi khi cũng phiền não, tỷ tỷ quá nhiều, tranh giành sủng ái quá lợi hại.
"Chúng ta về Ngự Thú phong trước, Địch Địch, Vân Bạch, các ngươi đứng lên đi."
Bá Thiên sư đi theo xem náo nhiệt cười không ngừng, hai tiểu bối này thật biết cách, dám ôm đùi Tiểu Vãn Vãn cơ đấy.
Trên bảng bát quái chỉ ồn ào chuyện ôm đùi, nhưng có ai dám thật sự ôm đâu, cũng chỉ có Tiểu Vãn Vãn sủng ái đám đệ đệ của mình.
"Vâng, sư phụ."
Phượng Địch có chút xấu hổ, hắn cũng là quá lâu không gặp sư phụ nên mới kích động, sư phụ sẽ không giận chứ.
Đám đệ tử vây quanh không hề có ý chế giễu hai người, ngược lại tràn đầy hâm mộ, bọn họ cũng muốn có cơ hội như vậy.
-
( chương này xong )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận