Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển

Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển - Chương 779: Thiên Nguyên tông có việc lớn muốn phát sinh? (length: 8275)

Các trưởng lão Lý gia lo lắng ra mặt, tộc trưởng đây là tự chuốc lấy nhục, mất hết mặt mũi.
Thôi vậy, bọn họ đã tận lực, hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Lý Viễn rất muốn mạnh miệng vài câu để gỡ gạc, nhưng giờ lại bị người ta đè xuống đất, thế nào trông cũng chẳng có dáng vẻ gì là còn mặt mũi.
"Phượng Vân, mọi việc lưu lại một đường, ngày sau dễ bề gặp mặt, ngươi đừng làm quá đáng."
"Chúng ta không có gì cần thiết phải gặp lại."
Phượng Vân một câu nói thẳng thừng, đem lời nói đã ra đến khóe miệng của Lý Viễn chặn ngược trở về.
Lý Viễn do dự hồi lâu, sắc mặt biến hóa không biết bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
"Được, ta nhớ kỹ, sau này Lý gia chúng ta tuyệt đối không chủ động gây hấn với Phượng gia các ngươi."
Phượng Vân hài lòng gật đầu, nhấc tay thu lại quang chưởng đang đè trên người Lý Viễn, xoay người xuống đài đấu pháp.
Các trưởng lão Lý gia vội vàng tiến lên đỡ người dậy.
"Tộc trưởng, chúng ta mau về thôi." Thật sự là mất mặt quá.
Lý Viễn lạnh lùng hất tay áo, hất những trưởng lão đang đỡ hắn ra, "Không cần các ngươi giả bộ hảo tâm."
Các trưởng lão Lý gia trong lòng cũng khổ, cục diện ngày hôm nay hoàn toàn bị Phượng gia khống chế, bọn họ cũng là hữu tâm vô lực.
Lý Viễn tức giận ngự kiếm rời đi, những người còn lại của Lý gia nhanh chóng đuổi theo, tất cả đều ủ rũ trở về Lý gia.
Phượng gia đại thắng, vui vẻ quây quần bên nhau trở về Phượng gia.
Đám tu sĩ trên khán đài thấy không còn náo nhiệt để xem, có người tính toán rời đi, có người thì tiếp tục nghĩ cách kéo gần quan hệ với Phượng gia.
Theo trận đấu pháp lần này, Phượng gia thật sự rất mạnh, tạo mối quan hệ với bọn họ là rất cần thiết.
Tông Chính Huyên được mời vào Phượng gia cảm tạ một phen, sau đó hắn liền dẫn Phượng Thanh Thanh, Phượng Địch cùng bá thiên sư bọn họ trở về Thiên Nguyên tông.
Qua trận đấu đan đấu pháp này, rất nhiều gia tộc đều thấy rõ được sự lớn mạnh của Phượng gia.
Trước kia khi nhắc đến Phượng gia, mọi người đều mặc nhiên coi đó là mẫu tộc của Phượng Vãn.
Phượng gia có thể từ một gia tộc tam lưu chen chân vào hàng ngũ gia tộc nhất lưu, cũng chỉ nhờ công lao của Phượng Vãn.
Hiện tại xem ra, Phượng gia dưới sự dẫn dắt của Phượng Vãn, đã thật sự lớn mạnh và phát triển.
Giữa Phượng gia và Phượng Vãn hẳn là mối quan hệ tương hỗ, cùng nhau thành tựu.
Tu tiên không kể năm tháng, vài năm đối với tu chân giả mà nói chẳng hề dài.
Đảo mắt đã gần ba năm trôi qua, vị kia ở Vãn Phong sơn vẫn luôn không có dấu hiệu xuất quan.
Các đệ tử Ngự Thú phong thỉnh thoảng lại ghé xem, xem tiểu sư muội của bọn họ có xuất quan hay không.
Không riêng gì các đệ tử Ngự Thú phong quan tâm, mà các đệ tử ở phong khác của Thiên Nguyên tông cũng có chút chú ý.
Một là bọn họ muốn cầu đan dược, hai là mong chờ Phượng Vãn trưởng thành thành bát giai đan tôn.
Bát giai đan tôn hơn ba mươi tuổi, ngay cả vị tiên tổ sáng lập ra Phượng gia năm xưa cũng không có thiên phú này.
Câu "trò giỏi hơn thầy" có lẽ là thật, Vãn đan tôn ưu tú làm người ta đừng nói là đuổi kịp, đến cả bóng dáng nàng cũng không thấy được, tốc độ tiến giai kia cũng quá nhanh.
Thậm chí có đệ tử suy nghĩ, nếu bọn họ cũng có thể khắc khổ tu luyện như Phượng Vãn, có phải hay không cũng có thể đạt tới trình độ này.
Sau nghĩ kỹ lại, không ăn cơm không ngủ không hóng chuyện, hình như bọn họ làm không được.
Dù cho có thể làm được, bọn họ cũng không có thiên phú đó, cho nên bọn họ bỏ cuộc, người với người không thể so sánh, bọn họ đã nhìn thấu.
Khi một người quá mức ưu tú, thì đến cả ghen ghét cũng không thể nào nảy sinh.
Lăng Trạch gần đây cứ cảm thấy tông môn sắp có chuyện lớn xảy ra, Vãn đan tôn bế quan lâu như vậy, có phải hay không muốn đột phá.
Để xác minh ý tưởng này, hắn cố ý đến Ngự Thú phong một chuyến.
Tông Chính Huyên hình như cũng có dự cảm, gần đây hắn không nhận nhiệm vụ, mà canh giữ ở Ngự Thú phong.
Sảnh khách Ngự Thú phong.
"Tông Chính phong chủ, ta cứ cảm thấy Vãn Vãn sắp đột phá, ngươi có cảm giác này không?"
"Đương nhiên là có." Tông Chính Huyên rất kiêu ngạo nói, là sư phụ của nàng, hắn tự nhiên là người đầu tiên có cảm giác này.
Lăng Trạch càng thêm kích động, "Vậy là nói, Vãn Vãn sắp trở thành bát giai đan tôn."
"Đúng vậy, bảo bối đồ nhi của ta có bao giờ làm mọi người thất vọng."
"Vâng vâng vâng, ta lập tức thông báo cho các lão tổ chuẩn bị, tùy thời ra mặt hộ pháp cho Vãn Vãn."
"Ta cũng đang có ý đó."
Năm đó Kỳ Ngạn đột phá lên bát giai đan tôn rất thuận lợi, nhưng Phượng Vãn thì khác.
Phượng Vãn quá trẻ, hơn nữa đan dược mà Phượng Vãn luyện chế đã từng dẫn tới lôi kiếp.
Tông Chính Huyên và Kỳ Ngạn sợ là sẽ dẫn tới đan lôi kiếp.
Cho nên cần thiết phải chuẩn bị trước.
Hai người phân công hợp tác, Tông Chính Huyên trực tiếp đến Vãn Phong sơn trông coi, Kỳ Ngạn thì thông báo tin này cho Thượng Tinh, Bất Nhiễm và các lão tổ khác.
Thiên Nguyên tông đã sẵn sàng chờ Phượng Vãn xuất quan.
Còn về phía Lăng Nguyên tông, một tháng trước, Mạc Bảo bốc một quẻ, tính ra phương hướng Nam Hoang Thiên Nguyên tông sẽ có chuyện lớn phát sinh.
Hắn trực tiếp báo cho Đông Phương Mạch kết quả này.
Đông Phương Mạch đã chịu thiệt thòi không ít dưới tay Thiên Nguyên tông, nghe Mạc Bảo nói xong, trực tiếp dẫn người lên đường.
Hắn không những mang theo đệ tử Lăng Nguyên tông, mà còn báo tin này cho các tông môn và gia tộc khác.
Thiên Nguyên tông bây giờ là tông môn nổi bật nhất ở Cửu Hoang, mặc dù nói Lăng Vân tông lại cùng tông môn này tranh đua trở thành đệ nhất tông môn.
Thật ra, xét về nhiều mặt, Lăng Nguyên tông đã không thể so bì với Thiên Nguyên tông.
Hiện tại, thứ chống đỡ Lăng Nguyên tông là nội tình tích lũy mấy vạn năm cùng vốn liếng ban đầu.
Mạc Quỳnh rất bất an, nên cũng đi theo đến Nam Hoang.
Khi Lăng Nguyên tông tới nơi, rất nhiều tông môn và gia tộc đã đến, giờ phút này đang ở ngoài Phượng Tê thành.
Không phải bọn hắn không muốn đi vào, mà là Phượng Tê thành đóng cửa, không cho phép người ngoài tiến vào.
Đông Phương Mạch càng thêm khẳng định, Thiên Nguyên tông nhất định là có chuyện lớn sắp xảy ra, bằng không sẽ không làm như vậy.
Cùng là môn phái tu chân ở Nam Hoang, Vạn Pháp tông đương nhiên cũng thời khắc chú ý động tĩnh của Thiên Nguyên tông.
Chưởng môn Tề Phong Quang nghe nói gần đây có số lượng lớn tu sĩ đến Nam Hoang và hướng thẳng đến Thiên Nguyên tông.
Điều này làm cho Tề Phong Quang rất phấn khởi, có phải là có đại cơ duyên nào đó sắp xuất hiện.
Không được, hắn phải đi nhanh, đi muộn sẽ không có phần.
"Đông Phương chưởng môn, ngươi từ xa chạy đến Nam Hoang chúng ta làm cái gì?" Tề Phong Quang cười như không cười nói.
Đông Phương Mạch cũng cười như không cười nhìn Tề Phong Quang.
"Tề chưởng môn đến đây vì cái gì, ta chính là vì cái đó, mục đích của chúng ta giống nhau."
"Ha ha, Đông Phương chưởng môn thật biết nói chuyện."
Tề Phong Quang vốn không có ý tốt, tự nhiên hắn không thể mạnh mẽ chất vấn Đông Phương Mạch.
Hai người đều có mục đích riêng, cười ha ha một tiếng, ngầm thừa nhận hiểu rõ lẫn nhau.
Các tông môn và gia tộc khác cũng chào hỏi lẫn nhau, nhưng lại đều dùng thần thức truyền âm lén hỏi.
【 Các ngươi cũng nghe nói Thiên Nguyên tông sắp có chuyện lớn sao? 】 【 Đúng vậy, ngươi biết là chuyện gì không? 】 【 Chuyện này ta không rõ, nhưng theo các đại tông môn đều đến, hẳn là chuyện lớn.
Chúng ta không cần để ý nhiều, cứ theo sau nhặt lợi là tốt. 】 【 Nói thì nói thế, nhưng tự tiện xông vào địa bàn Thiên Nguyên tông, việc này có vẻ không ổn, có thể hay không bị Thiên Nguyên tông trách phạt? 】 - Các bảo bối, tới rồi, cầu các loại đầu phiếu a!
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận