Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển

Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển - Chương 583: Hàm Ngư thành (length: 7893)

"Được rồi, được rồi, ta không nói nữa, ngươi cũng đã gặp qua rồi phải không?"
Bất Chi chỉ sợ nói nhiều thêm chữ nào, nên hỏi có chút thận trọng.
"Ừm."
"Thế nhưng lại để ngươi tìm thấy trước, đáng ghét thật."
"Không phải ta."
Bất Chi định hỏi là ai, nhưng vừa nghĩ tới còn không thể nói, liền không hỏi nữa.
"Được rồi, ta xem cho ngươi một chút trước đã."
Kỳ lân nhấc vó, một đạo quang đem Bất Chi quét từ đầu đến chân.
Giác Giác ở một bên khẩn trương nhìn, tiên tử nhất định không được có chuyện gì.
Rất nhanh, kỳ lân liền đưa ra phán đoán.
"Tiên tử, tiên lực của ngươi dùng quá nhiều dẫn đến khô kiệt, không chỉ như thế, còn chịu phải thiên đạo ở nơi này phản phệ."
Kỳ thật Bất Chi tiên tử đã biết mình rơi vào tình huống này, nhưng linh lực ở trong này không thích hợp để nàng tu luyện, thiếu hụt tiên lực cũng không có cách nào bổ sung kịp thời.
"Lân Lân, vậy bây giờ phải làm thế nào đây? Ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp chữa khỏi cho tiên tử nhà ta."
"Ngươi gọi ta là gì?"
"Tiên tử nhà ta đều gọi như vậy, ta gọi không được sao?"
Giác Giác mở to đôi mắt to đen trắng rõ ràng, ngây thơ hỏi.
Bộ dạng như vậy có chút khờ, kỳ lân dù muốn nói không được nhưng lại chẳng thốt nên lời.
"Được thôi."
"Lân Lân, tính khí của ngươi thật tốt." So với Phượng Vãn, bán long kia tốt hơn nhiều.
"Ha ha, tiên tử à, Giác Giác này chứng mất trí nhớ vẫn chưa hết sao?"
Không phải thế nào lại nói hắn tính khí tốt chứ?
"Giác Giác tính tình vốn như vậy, tốt hay không tốt, đều đáng yêu."
Bất Chi hiện tại đối với khế ước thú nhà mình có thể nói là vô cùng hài lòng.
Giác Giác kiêu ngạo ngẩng đầu, "Đa tạ tiên tử khích lệ."
Kỳ lân chỉ cười không nói.
"Lân Lân, ngươi đã nghĩ ra biện pháp chưa?"
"Ta cũng không có biện pháp nào quá tốt, ta trước đem một chút tiên lực truyền cho tiên tử, còn lại thì dựa vào đan dược để điều dưỡng."
"Như vậy à, vậy chúng ta phải nhanh tìm Phượng Vãn bọn họ mới được."
Nếu tiên tử cần dùng đan dược để điều dưỡng, vậy thì bọn họ chắc chắn phải tìm Phượng Vãn.
Hắn đã từng ăn đan dược do Phượng Vãn luyện chế, thật sự rất ngon, hơn nữa công hiệu còn mạnh hơn.
"Đương nhiên phải nhanh tìm tiểu Vãn, bất quá ta không phải vì đan dược."
Nhắc tới Phượng Vãn, ánh mắt của Bất Chi đều sáng lên.
Vì để vận chuyển tiên lực tốt hơn, kỳ lân còn cố ý thiết lập một trận pháp.
Phượng Vãn ở bên này cũng bắt đầu xuất phát đi Tây Hoang.
Khí hậu Tây Hoang khắc nghiệt, nhiều bão cát, tài nguyên tu luyện tương đối khan hiếm, cho nên đại đa số tu sĩ không muốn đến đó.
Trừ Thần Hoa tông và Tán Tu liên minh, tu chân gia tộc đều rất ít.
Bởi vì ở đó rất nhiều nơi đều là những mảng sa mạc lớn.
Sa mạc mênh mông, bất kể là tìm người hay tìm vật, đều quá khó.
Bởi vì mục đích chủ yếu là tìm Bất Chi tiên tử, nên Phượng Vãn đi rất chậm, chỉ cần gặp được thôn trấn nào cũng sẽ dừng lại.
Khi ra ngoài, Bạch Dục vì không để cho người khác chú ý, liền hóa thành hình người đi theo bên cạnh Phượng Vãn.
Mà Bất Nhiễm và Thượng Tinh thì ẩn mình ở chỗ tối, không đến thời khắc sống còn, bọn họ sẽ không hiện thân.
Phượng Vãn rất thích phương thức bảo hộ như vậy, tu chân dựa vào chính là bản thân mình.
Hôm nay, Phượng Vãn và Bạch Dục đến một tiểu thành tu chân tên là Hàm Ngư.
Tiểu thành này nằm ở chỗ giao giới giữa Nam Hoang và Tây Hoang.
Bạch Dục nhìn ba chữ ở trên cổng thành nhiều lần, cuối cùng còn đọc lên.
"Hàm Ngư thành, chủ nhân, tên này quá kỳ quái đi, chẳng lẽ thành này chuyên bán cá khô?"
"Hẳn không phải, chúng ta vào xem."
Theo linh khí lơ lửng trên không trung của tiểu thành, có thể thấy đây là một tiểu thành tu chân, nhưng cái tên này làm cho nàng nghĩ đến từ cá khô ở thời đại của nàng.
Rốt cuộc là có chuyện gì, chỉ có vào thành mới biết được.
Ở cổng thành có hai tu sĩ kiểm tra thân phận người vào thành.
Sau khi Phượng Vãn trở thành thất giai đan tôn, nàng giống như một khối thịt mỡ, ai thấy cũng muốn cắn một miếng.
Để tránh phiền phức, chuyến đi này Phượng Vãn trực tiếp che giấu dung mạo thật, thân phận cũng là do Lăng Trạch tự mình làm giả.
Hiện tại Phượng Vãn có tên là Phượng Bảo, do sư phụ của hắn đặt cho, ngụ ý là bảo bối trong lòng hắn.
Cái tên này mặc dù gọi lên có hơi ấu trĩ, nhưng chỉ cần sư phụ vui vẻ là được.
Để giảm bớt phiền phức kiểm tra thân phận, Bạch Dục trực tiếp trở về không gian, chờ vào thành rồi mới ra ngoài.
Phượng Vãn đưa ngọc bài thân phận cho một trong hai tu sĩ, tu sĩ kia kiểm tra cẩn thận, sau đó trả lại cho Phượng Vãn.
"Theo quy định của Hàm Ngư thành, vào thành cần nộp một khối linh thạch thượng phẩm."
Tu sĩ kia nói năng hùng hồn, không hề cảm thấy hành vi này giống như ăn cướp.
[ Chủ nhân, Hàm Ngư thành này thật đen tối. ] Hỏa Hoàng bất mãn, nghĩ tiền đến phát điên rồi sao.
[ Nếu là quy định, chúng ta cứ tuân thủ. ]
Phượng Vãn không hề tranh cãi trả giá, mà trực tiếp giao một khối linh thạch thượng phẩm để vào thành.
Sau khi vào thành, hai bên đường đều là những quầy hàng, vô cùng náo nhiệt.
Phượng Vãn mới xuyên đến Cửu Hoang đại lục thì cảm thấy mỗi một dạng đồ vật ở trên chợ đều là bảo bối không tầm thường.
Nhưng bây giờ Phượng Vãn, lại không hề động tâm.
"Tiên tử, phù lục này của ta đặc biệt tốt, rất thích hợp để ngài dùng."
Bây giờ bộ dạng của Phượng Vãn khi gặp người khác chỉ là một thiếu nữ tầm mười bảy, mười tám tuổi bình thường, tu vi bị nàng áp xuống trúc cơ kỳ.
Dáng vẻ xấu xí, tu vi lại thấp.
Chủ quán này gọi nàng một tiếng tiên tử, hẳn là muốn kiếm linh thạch của nàng.
Phượng Vãn nhìn lướt qua phù lục trên tay chủ quán, là mấy tấm tam giai hỏa liệt phù.
Sơn Triết đạo quân là vương cấp phù lục sư, phù lục luyện chế cho nàng thấp nhất đều là thất giai.
Tam giai phù lục này, đối với Phượng Vãn hiện giờ, thật không có tác dụng gì.
"Cảm ơn, ta không cần."
Cho dù là không muốn, Phượng Vãn vẫn rất khách khí từ chối.
Đây cũng là một điểm rất tốt ở Phượng Vãn, bất kể tu vi của nàng đạt đến cấp bậc gì, nàng vẫn luôn khiêm tốn.
Đối đãi với người có tu vi thấp hơn mình, cũng cho họ sự tôn trọng tương xứng, không giống như một số tu sĩ, tu vi của mình cao thì cảm thấy mình hơn người mấy bậc.
Không những mũi vểnh lên trời, mà còn bắt đầu không nói tiếng người.
Tu sĩ như vậy chắc chắn không thể đi được xa.
Kỳ thật, những đại năng tu sĩ đứng trên đỉnh cao ở tu chân giới, phẩm đức đều vô cùng tốt.
Chủ quán trong mắt thoáng qua thất vọng, nhưng hắn vẫn chưa tuyệt vọng.
Đặt phù lục xuống rồi lại cầm lên một khối tứ giai trận bàn.
"Tiên tử, ngài xem trận bàn này, đây là tứ giai phòng ngự trận bàn, ngài nhất định có thể dùng đến."
Một tu sĩ trúc cơ kỳ có thể dùng tới tứ giai trận bàn tự nhiên là rất tốt.
Nhưng chủ quán này không biết rằng, đứng trước mặt hắn là một vị nguyên anh trung kỳ cao giai tu sĩ.
Phòng ngự trận bàn của nàng thấp nhất đều là thất giai, tứ giai trận bàn này cho nàng cũng không có cơ hội dùng.
Phượng Vãn nhìn lướt qua sạp hàng của chủ quán, ở trên đó còn có pháp khí và đan dược.
Nếu như nàng không muốn, phỏng đoán chủ quán sẽ lần lượt giới thiệu hết cho nàng.
Nàng định trực tiếp rời đi, nhưng chủ quán này lại chặn nàng không cho đi.
"Tiên tử, mấy ngày nay ta đều không có mở hàng, cầu xin ngài mua một khối đi."
Chủ quán trông khoảng hơn năm mươi tuổi, trên mặt đầy nếp nhăn và mệt mỏi, trong mắt tràn ngập khát vọng.
Chủ quán này có vẻ không giống như giả vờ, hẳn là thật sự cần gấp linh thạch.
Phượng Vãn không hiểu sao lại nghĩ đến lúc nàng xuyên đến Cửu Hoang đại lục, khi đó ánh mắt của nàng chắc chắn cũng giống như vậy.
- Bảo nhóm, tới rồi đây!
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận