Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển

Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển - Chương 802: Văn gia có phượng hoàng huyết mạch? (length: 7960)

【 Vãn Vãn, cám ơn ngươi đã tin tưởng ta, nàng thật sự không phải do ta mang đến. 】 Tích Mộng vô cùng cảm kích Phượng Vãn đã lý giải và giúp nàng giải vây.
【 Đừng khẩn trương, ta tin ngươi. 】 Chỉ vẹn vẹn bảy chữ, đã khiến cho nỗi lo lắng trong lòng Tích Mộng hoàn toàn tan biến.
Giọng nói của Phượng Vãn tuy rằng nhẹ nhàng, mềm mại, nhưng lại mang một sự trầm ổn và quyết đoán mà không ai có thể sánh bằng.
Nhẹ nhàng, mềm mại không phải là hiếm, nhưng sự trầm ổn và quyết đoán đó không phải ai cũng có được.
Phượng Vãn lên tiếng, Thượng Tinh lão tổ và Tông Chính Huyên dù không thích Văn Thiến Thiến có mặt ở đây, nhưng cũng không nói gì thêm.
Lăng Trạch cũng ngay lập tức bày tỏ sự cảm tạ và áy náy với Phượng Vãn.
Phượng Vãn vô cùng rộng lượng nói không có việc gì, bảo hắn không cần để bụng, yến hội cứ tiếp tục tiến hành là tốt rồi.
Văn Thiến Thiến thấy Phượng Vãn được mọi người vây quanh, ngồi xuống vị trí bên cạnh nàng, nghiêng đầu mong đợi nhìn Tích Mộng đạo quân.
"Tích Mộng tỷ tỷ, Vãn đan tôn đồng ý cho ta ở lại rồi phải không?"
"Nàng vốn không có đuổi ngươi đi, được rồi, mau cùng ta về chỗ ngồi thôi."
"Vâng, Tích Mộng tỷ tỷ."
Trong giọng nói mềm mại ẩn chứa mười phần nhu thuận.
Toàn bộ diễn biến của buổi chúc mừng yến đã được đồng bộ phát sóng trực tiếp trên bảng bát quái.
【 Trời ạ, Văn Thiến Thiến này là ai vậy, ta cảm thấy thật giả tạo. 】 【 Đừng nói như vậy, dù sao nàng cũng có khuôn mặt giống Vãn đan tôn của chúng ta đến tám phần. 】 【 Gương mặt này thì không nói làm gì, nhưng giọng nói của ả ta thật khiến ta chịu không nổi. Giọng nói của Vãn đan tôn ta nghe thế nào cũng không thấy chán, tại sao giọng nói gần giống như vậy mà ả ta lại làm ta nổi hết cả da gà? 】 【 Đúng vậy, ta cứ có cảm giác như nàng ta đang cố tình bắt chước. 】 【 Phải đó, ngươi xem nàng ta chỉ là một Kim Đan sơ kỳ nho nhỏ, làm sao có gan gọi Tích Mộng đạo quân là tỷ tỷ. 】 【 Ngươi không nhắc ta còn không để ý, đúng thật, đây là tu chân giới, nàng ta có hiểu quy tắc không vậy? 】 【 Đúng vậy, có ai biết Văn gia rốt cuộc là thế nào không? 】 【 Ta có biết một chút, cũng là nghe lão tổ tông nhà ta kể lại. 】 【 Biết thì mau nói đi, ngươi phải học cách chia sẻ, hiểu không? 】 【 Lão tổ tông nhà ta cũng là nghe nói, ta không thể bảo đảm là thật, ta chỉ kể thôi, các ngươi cứ nghe là được. 】 【 Được, biết rồi. 】 Bởi vì Phượng Vãn và Bất Nhiễm ở đâu, Bá Thiên Sư và Bàn Yểm liền xích lại gần nhau.
【 Bàn Yểm, bảng bát quái đang bàn tán xôn xao về Văn Thiến Thiến, chúng ta mau đến hóng hớt chút đi. 】 【 Ừm. 】 Mấy đứa nhỏ nhà Bàn Yểm có ác cảm lớn nhất với Văn Thiến Thiến.
Nếu như Văn Thiến Thiến chỉ đơn thuần có ngoại hình và giọng nói tương đồng thì không nói làm gì, nhưng theo một loạt hành động của ả, mục đích của ả ta tuyệt đối không đơn giản.
Cứ làm cho bọn chúng có loại cảm giác như ả đang cố tình bám lấy chủ nhân.
Chủ nhân nhà hắn chỉ muốn đi con đường của mình, ngộ đạo của mình, những kẻ khác, lui hết, lui hết đi.
Vị đệ tử nghe kể từ lão tổ kia đã bắt đầu nói.
【 Lão tổ tông nhà ta nói, Văn gia kia có thể lai lịch rất lớn. 】 【 Có gì ghê gớm? 】 Bàn Yểm chớp chớp đôi mắt đen láy, liếc nhìn Bá Thiên Sư một cái.
Bá Thiên Sư ra hiệu cho hắn tiếp tục nghe, hai con thú nhỏ lại tập trung sự chú ý lên bảng bát quái.
【 Nghe nói trong cơ thể con cháu Văn gia chảy dòng máu phượng hoàng của thần thú thượng cổ, một khi huyết mạch thức tỉnh. . . 】 【 Sẽ thế nào? 】 【 Lão tổ tông nhà ta quên mất rồi, nhưng các ngươi có thể tự suy nghĩ, phi thăng hẳn là không thành vấn đề. 】 【 Thật sự thần kỳ như lời ngươi nói sao? 】 【 Đương nhiên, lão tổ tông nhà ta còn nói, nếu kết làm đạo lữ với nữ tử Văn gia có huyết mạch phượng hoàng, tuyệt đối sẽ được lợi vô cùng. 】 【 Nói cụ thể một chút, có thể nhận được lợi ích gì? 】 【 Lão tổ tông nhà ta lại quên mất rồi, nhưng chắc chắn là có rất nhiều lợi ích. Thôi, ta không nói nữa. 】 Vị đệ tử kia sợ nói quá nhiều sẽ gặp phiền phức, nói xong liền nhanh chóng thoát khỏi bảng bát quái.
Bàn Yểm vội vàng truyền tin tức vừa nhận được vào không gian.
Hỏa Hoàng và Bách Tri cũng đang thảo luận về chuyện của Văn gia.
【 Hỏa Hoàng, ngươi là phượng hoàng, Văn Thiến Thiến kia có thật là có huyết mạch phượng hoàng không? 】 Bách Tri cùng mấy đứa nhỏ khác rất bài xích chuyện này.
Hỏa Hoàng lắc lắc cái đầu đầy lông mềm mại.
【 Trước khi huyết mạch của ả thức tỉnh, ta không cảm ứng được, trừ phi huyết mạch của ả vô cùng cường đại. 】 【 Vậy có nghĩa là, ả ta thật sự có khả năng sở hữu huyết mạch phượng hoàng đúng không? 】 Bách Tri không cam tâm hỏi.
【 Điều này khó mà nói trước được, chúng ta cần phải tiếp tục quan sát. 】 Những lời nghị luận của mấy đứa nhỏ, Phượng Vãn đều nghe thấy.
Không ngờ tới, Văn gia lại có lai lịch lớn đến vậy.
Khúc nhạc đệm Văn Thiến Thiến đã qua, chúc mừng yến chính thức bắt đầu.
Để chuẩn bị cho buổi yến hội lần này, Tông Chính Huyên gần như đã vét sạch kho của Ngự Thú Phong.
Chưa hết, còn đào không ít đồ tốt từ chỗ Bất Nhiễm.
Cho nên buổi yến hội này được chuẩn bị tỉ mỉ từ đầu đến cuối, khiến cho các đệ tử Thiên Nguyên Tông cả đời khó quên.
Vẫn là Vãn đan tôn có mặt mũi, bày biện thế này thì quá tuyệt.
Bàn Yểm ăn đến quên trời đất, ước gì có thêm mấy buổi chúc mừng yến thế này, hắn không sợ béo, thịt yêu thú nướng ăn quá ngon.
Còn có linh tửu do Tiểu Nhĩ Đóa ủ, càng ngày càng ngon.
Đây cũng là vì tổ chức chúc mừng yến cho Phượng Vãn mới dùng loại linh tửu đỉnh cấp này của Tiểu Nhĩ Đóa, nếu là tu sĩ khác, Lăng Trạch không nỡ tiêu xài hoang phí như vậy.
Các tu sĩ khác cũng ăn uống no nê, lần này bọn họ được nhờ phúc của Vãn đan tôn, thật sự là có lộc ăn.
Mọi người đều ăn uống rất vui vẻ, đương nhiên, ăn uống vẫn là thứ yếu, chủ yếu là được làm quen với Vãn đan tôn.
Khi chúc mừng yến diễn ra được một nửa, mọi người lần lượt mang quà mừng đã chuẩn bị sẵn đến tặng Phượng Vãn.
Bởi vì quà tặng quá nhiều, Bàn Yểm, Bá Thiên Sư và Viên Nhĩ Thỏ đều phải hỗ trợ ghi chép sổ sách.
Đương nhiên, quà tặng của các lão tổ, Phượng Vãn đều tự mình nhận lấy, một là vì quý giá, hai là thể hiện sự tôn trọng.
Đến cấp bậc của các lão tổ như Thượng Tinh, Thượng Nguyệt và Ngũ Hành, có thể mời được bọn họ ra khỏi hậu sơn, trừ khi Thiên Nguyên Tông xảy ra chuyện lớn liên quan đến sinh tử tồn vong.
Hoặc là có chuyện liên quan đến Phượng Vãn, Bất Nhiễm và Kỳ Ngạn.
Chuyện của Bất Nhiễm và Kỳ Ngạn còn dễ nói, đặc biệt là chuyện của Phượng Vãn, bọn họ chắc chắn sẽ lập tức chạy tới.
Trên ghế của Luyện Dược Phong, Kỳ Ngạn đứng dậy đi tặng quà, Lý Tuyền Ngọc và mấy sư huynh không đi theo, liền thấp giọng oán trách.
"Tuyền Ngọc sư muội, rõ ràng người ưu tú nhất ban đầu là muội, sao bây giờ lại thành Phượng Vãn?"
Các sư huynh của Luyện Dược Phong từ đầu đến cuối không thể chấp nhận được việc bọn họ bị Ngự Thú Phong đánh bại, cho nên đối với Phượng Vãn, bọn họ vẫn luôn mang địch ý.
Nhưng hành động này của bọn họ hoàn toàn là quá ngu ngốc, Phượng Vãn trải qua nhiều đau khổ như vậy mới có được ngày hôm nay, đó là thiên mệnh sở quy.
Hành vi của bọn họ bây giờ chẳng khác nào châu chấu đá xe, vừa ngu xuẩn lại vừa không biết tự lượng sức mình.
Lý Tuyền Ngọc hôm nay vốn không muốn tới, nhưng sợ các đệ tử khác sẽ không nhịn được đem nàng ra so sánh với Phượng Vãn, nói nàng ta nhỏ nhen không có độ lượng.
Không muốn phát sinh những lời đồn không cần thiết, nàng ta đành phải cố gắng đến đây.
Vậy mà mấy vị sư huynh này thật sự không làm nàng bớt lo, đang yên đang lành lại nhắc đến chuyện này làm gì.
Phượng Vãn bây giờ đã đạt đến độ cao mà nàng ta không thể nào với tới, bọn họ nói những lời này bây giờ chẳng khác nào đang chế giễu nàng.
"Sư huynh, các huynh đừng nói nữa, chẳng lẽ muội và Vãn đan tôn không thể chung sống hòa bình sao? Nhất định cứ phải so đo hơn thua như vậy sao?"
- Các bảo bối, tới rồi!
( Chương này hết )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận