Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển

Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển - Chương 633: Thiên hồ (length: 8011)

"Ý tứ là bản lão tổ tự mình dẫn đội, ngươi có thể nghỉ ngơi."
"Không không, lão tổ, ta không vất vả, vẫn là ta tới đi."
Hách Liên Tĩnh luống cuống, đây không phải nghỉ ngơi a, đây là muốn cách chức chưởng môn của hắn.
Lão tổ cũng quá vô tình đi, hắn đã thê thảm như vậy, lại còn "đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương".
Hắn đã vì tông môn nỗ lực toàn bộ, lão tổ sao lại không biết cảm ơn một chút?
Thấy Hách Liên Tĩnh có chút hèn mọn, Ngô Thiên lão tổ cũng nảy sinh một tia thương xót.
"Được, vậy lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng.
Nhớ kỹ, là cơ hội cuối cùng."
"Vâng, cảm ơn lão tổ, ta nhất định sẽ không để ngài thất vọng."
"Vậy ngươi biết nên làm cái gì?"
"Vâng, các đệ tử có cảm ngộ, bây giờ có thể tại chỗ tu luyện, bản chưởng môn tự mình hộ pháp cho các ngươi."
"Vâng, cảm ơn chưởng môn."
Chưởng môn đích thân hộ pháp, đó có thể là vinh diệu lớn lao.
Cho dù có chút bất mãn với Hách Liên Tĩnh, giờ phút này cũng cảm thấy vị chưởng môn này không tệ.
Thần Hoa Tông bên này cũng bắt đầu đả tọa, các tông môn khác thấy vậy, cũng nhao nhao bắt chước.
Cứ như vậy, các tu sĩ vốn tới tìm bảo, bắt đầu tập thể tu luyện.
Phượng Vãn một khi tu luyện là không phân ngày đêm, mấy ngày thời gian đối với nàng mà nói đều là ngắn.
Ba ngày sau, Phượng Vãn kết thúc tu luyện.
Đan điền dự trữ linh lực càng thêm hùng hậu, ẩn ẩn có xu thế đột phá đến Nguyên Anh hậu kỳ.
Phượng Vãn xem xét đan điền của mình, hài lòng vô cùng.
Quả nhiên, phú quý hiểm bên trong cầu, muốn có được linh khí cũng phải gan dạ.
"Chủ nhân, chúng ta cũng đi thôi."
Bạch Dục hóa thành hình người, sóng vai đứng cạnh Phượng Vãn, Thượng Tinh và Bất Nhiễm đã ẩn nấp ở chỗ tối.
Chỉ có Bạch Dục cùng bá thiên sư bồi ở bên cạnh nàng.
Mà các tu sĩ tông môn khác đã sớm kết thúc tu luyện, đi tìm bảo.
Tu sĩ như Phượng Vãn, không quản khi nào, ở đâu đều có thể tu luyện, thực sự là quá hiếm.
Ở nơi xa lạ, bọn họ lo lắng nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, tâm không yên, không cách nào tu luyện.
Thêm vào sự dụ hoặc của thông linh bàn, rất nhiều tu sĩ chỉ là làm bộ làm tịch, kỳ thật căn bản không thể nhập định.
Phượng Vãn xác định phương hướng, "Đi."
Trong không gian băng ao, ba tiểu tử kia đều đã ăn no.
Linh Nhị và Linh Tam tuy không ra khỏi không gian, nhưng Linh Nhất sau khi trở về, chia sương mù hấp thu được thành ba phần, như vậy là đều được ăn no.
Linh Nhị và Linh Tam càng thêm kính trọng và yêu thích đại ca này.
Quả nhiên ở cùng chủ nhân và đại ca là không sai.
Không biết nơi này không có thông linh bàn, hay là thông linh bàn bị giấu đi.
Linh Nhất và ba tiểu tử kia cũng không cảm ứng được sự tồn tại của thông linh bàn.
Nhưng đã tới thì không thể tuỳ tiện rời đi.
Có lẽ trong quá trình tìm kiếm, sẽ có chuyển cơ xuất hiện.
Phương hướng Phượng Vãn chỉ là do Hỏa Hoàng nói cho nàng.
Hỏa Hoàng nói phương hướng đó có ba động linh lực rất lớn, có lẽ có bảo bối lớn.
Khi Phượng Vãn, Bạch Dục và bá thiên sư đến, các tu sĩ tông môn khác cũng căn cứ trắc linh bàn, đã đến đây.
Đó là một hồ nước rất lớn.
Trên một ngọn núi cao như vậy lại có một hồ lớn, thật có chút khó tin, hồ này giống như từ trên trời rơi xuống vậy.
"Chủ nhân, trong này có một tấm bia đá."
Bạch Dục chỉ vào tấm bia đá đứng sừng sững bên hồ nói.
Giọng nói của Bạch Dục làm kinh động đến những người khác.
Thấy là Phượng Vãn tới, ánh mắt mọi người cũng không giống nhau.
Có người hưng phấn kích động, có người không vui chán ghét, càng nhiều là đề phòng.
Phượng Vãn thật rất có năng lực chiếm tài nguyên, hồ nước này nhất định có bảo bối lớn, không lẽ lại bị nàng cướp đi.
Phượng Vãn không để ý tới những ánh mắt đó, bình tĩnh đi đến bên bia đá.
Trên bia đá khắc hai chữ to: Thiên Hồ.
Phía dưới chữ lớn là một ít chữ nhỏ, Phượng Vãn xem kỹ, đó là một truyền thuyết về Thiên Hồ.
Tương truyền hồ nước này từ tiên giới thất lạc đến nhân gian, cùng với nó còn có một vị tiên nữ.
Tiên nữ đó vô cùng đáng yêu, lại khắc khổ nỗ lực...
Phượng Vãn nhanh chóng đọc xong toàn bộ giới thiệu, trong lòng không khỏi có cảm giác quái dị.
【 chủ nhân, thật là gọi Thiên Hồ a. 】【 nhưng nguồn gốc hồ này rất lạ, sao cảm giác tiên nữ này nói về chủ nhân vậy. 】
【 Đúng vậy, nhưng ta thấy những chữ nhỏ này rất mới, như là mới khắc lên, chẳng lẽ là nam tu nào ái mộ chủ nhân khắc lên. 】
Vừa nghĩ tới khả năng này, Bách Tri lập tức báo động, đàn ông gì chứ, lui hết đi.
Phượng Vãn nhìn vào lạc khoản cuối cùng, đó là một chữ Yêu.
Chẳng lẽ là một người tên có chữ Yêu viết.
Phượng Vãn nhanh chóng dời tầm mắt, những việc nhỏ nhặt này không đáng để nàng lãng phí thời gian.
Những người khác đến đây trước Phượng Vãn một bước, chữ trên bia đá bọn họ tự nhiên cũng đã xem.
Phản ứng đầu tiên của họ sau khi xem xong cũng là, tiên nữ này chẳng phải đang nói về Phượng Vãn sao?
Ý nghĩ này khiến bọn họ có chút sợ hãi, chẳng lẽ sớm đã định mệnh an bài, bảo bối trong hồ này sẽ bị Phượng Vãn lấy đi.
Có lo lắng này, bọn họ liền muốn lấy bảo bối trong hồ trước Phượng Vãn.
Nhưng kết quả không lạc quan, tu sĩ xuống nước tìm bảo đều một đi không trở lại.
Kiểm tra hồn bài của họ, thấy người vẫn còn sống, điều này khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời đối với đáy hồ này cũng càng thêm e ngại, đang sầu không biết làm sao, phái lão tổ xuống hồ tiếp tục tìm kiếm hay nghĩ biện pháp khác, thì Phượng Vãn đến.
Có Phượng Vãn ở đây, sẽ có chuyển cơ, nhưng bọn họ cũng lo lắng bảo bối sẽ bị Phượng Vãn cướp đi.
Loại tâm tình mâu thuẫn này, người chưa từng trải qua sẽ không thể hiểu.
"Phượng Vãn, trước đó đã có rất nhiều tu sĩ xuống nước, kết quả đều không lên nữa."
Vừa thấy Phượng Vãn xuất hiện, Mạc Quỳnh liền không rời mắt khỏi nàng.
Thấy nàng xem xong nội dung trên bia đá, nàng mới đi tới nói.
"Chẳng lẽ bên trong có vật gì đó vây khốn bọn họ?"
"Hẳn là vậy, Phượng Vãn, ngươi có biện pháp gì không?"
Các tu sĩ khác cũng xúm lại, mặc dù kiêng kỵ Phượng Vãn, nhưng không thể không thừa nhận, Phượng Vãn luôn có ý kiến hay.
"Vãn đan tôn, kỳ thật ta cảm thấy biện pháp tốt nhất bây giờ là thăm dò xem tình hình trong hồ rốt cuộc thế nào.
Nhưng những tu sĩ cao giai vừa rồi đều bị vây khốn, nếu chúng ta đi, kết cục cũng sẽ như vậy.
Không bằng, để Bạch Dục đại nhân đi thăm dò đi."
Người đó cũng đánh bạo đưa ra đề nghị này.
Bạch Dục là bán long, lại là bá chủ dưới nước, để hắn đi dò xét, tuyệt đối không có rủi ro.
Phượng Vãn nhìn về phía người nói chuyện, người đó chột dạ cúi đầu.
"Bạch Dục nhà ta có thể đi thăm dò tình hình đáy hồ, nhưng không có nghĩa vụ giúp các ngươi cứu người."
"Đúng đúng, đây là đương nhiên, Vãn đan tôn, nếu Bạch Dục đại nhân có thể thuận tay cứu bọn họ lên, chúng ta có thể trả linh thạch."
【 Chủ nhân, đáp ứng bọn họ đi, nhưng giá cả không thể thấp, mỗi người một trăm khối linh thạch thượng phẩm đi. 】
Lần này các tu sĩ đi theo tu vi đều không thấp, cũng đều là bảo bối của tông môn và gia tộc.
Dùng một trăm khối linh thạch thượng phẩm đổi lấy mạng của họ, đã là vô cùng có lời.
【 Được. 】
Phượng Vãn truyền đạt lại lời của Bạch Dục, các chưởng môn lập tức đáp ứng.
Bồi dưỡng những đệ tử đó tốn tài nguyên tu luyện càng nhiều, chỉ là một trăm khối linh thạch thượng phẩm, người này phải cứu.
- Bảo bối, đến rồi!
(Chương này hết)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận