Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển

Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển - Chương 444: Mũ phượng (length: 8139)

"Vị khách quý, ở đây còn có tầng thứ ba, bất quá đã bị trận pháp che giấu. Mọi người chờ một chút, chưởng quỹ của chúng ta sẽ nhanh chóng lên ngay."
Tiểu nhị trong tiệm đã phát tin cho chưởng quỹ.
Trong khoảng thời gian chờ chưởng quỹ đến, tiểu nhị trong tiệm bận rộn giới thiệu các loại trang sức đặc sắc trong cửa hàng của bọn họ bằng những lời lẽ hoa mỹ.
Bạch Nhu nghe xong âm thầm gật đầu, đã tính toán mua vài món trang sức.
Dĩ Hy đi tới chỗ Phượng Vãn và Phượng Thanh Thanh vừa xem chuỗi vòng tay khi nãy, vẫy tay với tiểu nhị trong tiệm.
"Giúp ta gói lại đi."
Tiểu nhị trong tiệm sững sờ một chút, sau đó liền tươi cười đầy mặt, động tác nhanh nhẹn đem chuỗi vòng tay đắt đỏ này cất vào trong hộp ngọc có chất liệu đặc biệt.
"Công tử, tổng cộng là một khối cực phẩm linh thạch."
"Được."
Dĩ Hy rất là sảng khoái, ngay cả giá cả cũng không hỏi, trực tiếp thanh toán.
Bạch Nhu chớp chớp mắt, Dĩ Hy thật giàu có, món đồ trang sức quý như vậy, mắt không chớp một cái đã mua ngay.
Tiểu nhị trong tiệm thu linh thạch, đôi mắt vốn đã nhỏ lại càng híp lại vì cười.
Hôm nay làm thành công vụ mua bán lớn này, hắn có thể nửa tháng không bán được đồ trang sức cũng không thành vấn đề, vận may của hắn hôm nay thật sự bùng nổ.
Dĩ Hy nhẹ nhàng đem hộp ngọc đựng vòng tay thu vào trong nhẫn không gian.
Lý Phàn đến gần vỗ vai hắn.
"Dĩ Hy sư đệ, ngươi mua vòng tay này là tính toán tặng cho ai vậy?"
Đây là vòng tay dành cho nữ, nam tu mang vào không khỏi có chút quá nữ tính.
"Ừm."
Dĩ Hy mỉm cười đáp một tiếng, nhưng không giải thích gì thêm.
"Tính toán tặng ai vậy?" Lý Phàn không phải người thích buôn chuyện, nhưng giờ phút này cũng không nhịn được sự tò mò trong lòng.
Dĩ Hy là người thứ hai trong Thiên Nguyên tông lập lời thề tâm ma nói không kết duyên, mua vòng tay quý như vậy, hắn có thể tặng cho ai đây?
"Bí mật."
Dĩ Hy mỉm cười ôn nhu, không hề giải thích.
Lý Phàn bị nụ cười của Dĩ Hy làm cho lóa mắt, tên gia hỏa này cười lên thật là ôn nhu đến tận xương tủy.
"Lý Phàn sư huynh, ngươi không định mua một cái sao?"
Một chút tâm tư thầm kín của Lý Phàn, Dĩ Hy vẫn đoán được mấy phần.
"Ta không rành việc mua sắm lắm, ngươi giúp ta chọn một cái đi."
"Được, chúng ta đến bên kia đi."
Dĩ Hy nhìn như bình tĩnh, kỳ thật trong lòng có chút khẩn trương, tâm tư của hắn sẽ không bị người khác nhìn thấu chứ?
Lý Phàn cũng có chút xấu hổ, đám người Tích Mộng đạo quân đều ở bên này nhìn, hắn có chút ngại khi mở lời với tiểu nhị trong tiệm.
"Từ từ, ta cũng đi." Thiếu Diễn tự nhiên cũng muốn mua cho tiểu sư muội nhà mình vài món đồ trang sức xinh đẹp.
"Thiếu Diễn sư đệ, ngươi là mua cho ai?"
"Đương nhiên là tiểu sư muội của ta." So với Dĩ Hy và Lý Phàn có chút che giấu, Thiếu Diễn lại rất thẳng thắn, hơn nữa giọng điệu còn rất kiêu ngạo.
Dĩ Hy trong lòng vô cùng hâm mộ, bất quá lại không hề biểu hiện ra ngoài.
"Tốt lắm, ta giúp ngươi chọn."
"Ngươi biết tiểu sư muội của ta thích kiểu dáng gì sao?"
"Thực dụng hơn một chút."
"Không sai, không nghĩ tới ngươi lại hiểu rõ Vãn Vãn nhà ta như vậy, đi thôi, chúng ta nhanh đi chọn, một lát còn lên lầu ba mở mang tầm mắt."
Ba người cùng nhau đi lựa chọn đồ trang sức.
Tiểu nhị trong tiệm thực sự muốn cười to, phát tài rồi, mục tiêu chưởng quỹ đặt ra cho hắn trong tháng này đã sớm hoàn thành, nhất định có thể kiếm được không ít linh thạch.
Lăng Vân Bạch và Phượng Địch cũng rất muốn mua cho Phượng Vãn thứ gì đó, nhưng bọn họ ví tiền trống rỗng, nên cũng chỉ có thể ngắm nhìn.
Lăng Vân Độ từ đầu đến cuối biểu lộ đều không được tốt cho lắm, đứng ở nơi đó, tạo cho người ta một loại cảm giác xa cách.
Tiếng bước chân trên cầu thang vang lên, chưởng quỹ béo mập mặt mày bóng loáng dùng tốc độ nhanh nhất giẫm lên bậc thang gỗ cuối cùng.
"Chưởng quỹ, chính là mấy vị khách quý này muốn đi lầu ba xem thử."
"Được được, ta dẫn các ngươi đi ngay."
"Từ từ, còn có lầu ba? Chúng ta cũng muốn đi."
Lời nói vừa dứt, lại có mấy người xuất hiện tại lầu hai.
Người vừa lên tiếng không phải ai khác, chính là Lục Trần đạo quân của Vạn Pháp tông.
Hôm nay vừa gặp Lục Trần và Tào Bân tại khách sạn, hiện tại lại gặp gỡ, không thể không nói, Ngọc Lâu trấn này vẫn còn quá nhỏ bé.
Lục Trần và Tào Bân lần này là cùng chưởng môn Vạn Pháp tông Tề Phong Quang đến.
Tề Phong Quang thấy chưởng môn Thiên Nguyên tông và Lăng Nguyên tông cũng ở đây, bèn cười tiến lên chào hỏi.
Hiện tại trong ba đại tông môn, Vạn Pháp tông của bọn họ là yếu nhất.
Mà trước kia có thể sánh ngang cùng Thiên Nguyên tông và Lăng Nguyên tông, hiện tại rõ ràng là Thiên Nguyên tông càng mạnh hơn một bậc.
Vạn Pháp tông mặc dù có một số việc làm thực sự khiến người ta coi thường, nhưng ngoài mặt vẫn không có gì trở ngại.
Dù sao, so với ma tu, quỷ tu cùng yêu tu, Vạn Pháp tông là minh hữu của bọn họ.
Đông mạch vốn dĩ không thích Vạn Pháp tông cho lắm, sau khi phát sinh sự tình của Tào Bân, hắn càng không vui.
Tào Bân từng chạy đến Lăng Nguyên tông nói Mạc Quỳnh muốn cùng hắn kết duyên.
Sau khi Mạc Quỳnh tỉnh lại, hắn có hỏi qua việc này, Mạc Quỳnh nói nàng cùng Tào Bân căn bản không hề quen biết, cho nên hết thảy đều là do Tào Bân bôi nhọ thanh danh đệ tử Lăng Nguyên tông của bọn họ.
Tề Phong Quang cũng biết hai đại tông môn không chào đón hắn, cho nên muốn chào hỏi qua loa rồi nhanh chóng rời đi.
Thế nhưng, hắn muốn đi, Lục Trần lại không muốn đi, hắn muốn cùng đi xem bảo vật trên lầu ba.
Tào Bân đứng sau lưng Lục Trần, nhìn gương mặt xinh đẹp kiêu ngạo của Mạc Quỳnh, ánh mắt hắn chột dạ nhìn loạn xạ, càng không dám nhìn nàng.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn cũng đã phải chịu báo ứng, chỉ mong Mạc Quỳnh đừng chấp nhặt với hắn.
Mạc Quỳnh chỉ lạnh lùng liếc nhìn Tào Bân một cái, sau đó liền dời ánh mắt đi chỗ khác.
So đo với loại người này, chỉ làm hạ thấp giá trị bản thân.
Chưởng quỹ thấy mọi người đã biết, liền tươi cười mời bọn họ cùng nhau lên lầu ba đi xem kỳ trân dị bảo trấn giữ tiệm.
Sở dĩ có thể được gọi là kỳ trân dị bảo, dĩ nhiên là so với tất cả các món đồ trang sức khác đều trân quý và đắt đỏ hơn, hơn nữa giá cả cũng cao ngất ngưởng.
Rất nhiều tu sĩ đến trang sức ở tầng hai còn không mua nổi, lại càng không cần phải nói đến kỳ trân dị bảo trấn giữ tiệm.
Dĩ Hy có thể ngay cả mắt không chớp mua hạ chuỗi vòng tay kia, bởi vậy có thể thấy được tài lực của đoàn người Phượng Vãn.
Cho nên chưởng quỹ và tiểu nhị trong tiệm vô cùng tin tưởng, bảo vật trấn giữ cửa tiệm nhiều năm như vậy, hôm nay hẳn là có thể bán ra.
Tuy ba tông môn đều không muốn cùng đối phương đi lầu ba xem bảo vật.
Nhưng tiệm trang sức này rốt cuộc không phải của bất kỳ tông môn nào, cho nên không ai có thể ngăn cản ai, cuối cùng đành cùng đi lầu ba.
Chưởng quỹ giải trừ trận pháp rồi mời mọi người đi lên.
Trong lòng Phượng Vãn cũng rất tò mò, rốt cuộc là bảo vật gì mà đáng giá cất giấu như vậy.
Đợi đến lầu ba, chưởng quỹ lại giải trừ một tầng trận pháp, sau đó trước mắt mọi người mới xuất hiện một kết giới.
Kết giới trong suốt, có thể thấy rõ ràng đồ vật bên trong.
Bên trong kết giới là một đài ngọc cao, trên bàn đặt một chiếc mũ phượng.
Chiếc mũ phượng lộng lẫy, hoa mỹ đến mức không thể diễn tả bằng lời, chỉ cần nhìn thấy, nó liền thu hút tâm hồn người xem.
Trong lòng mọi người hiện tại chỉ lặp đi lặp lại mấy từ.
Quá đẹp, quá tinh xảo, quá hoa lệ.
Chưởng quỹ và tiểu nhị trong tiệm không phải lần đầu tiên xem, nhưng mỗi lần nhìn, bọn họ vẫn không thể dời mắt.
Xem xét kỹ chiếc mũ phượng, mặc dù không quá lớn, nhưng trên mặt lại được điêu khắc tỉ mỉ chín chín tám mươi mốt con phượng hoàng.
Mỗi một con hình thái đều khác nhau, nhưng đều sống động như thật.
【 Chủ nhân, rất đẹp a. 】
Hỏa Hoàng từ đáy lòng tán thưởng, tay nghề này quả thực rất tốt, những con phượng hoàng kia giống như thật.
Nhìn chằm chằm chúng nó một cách tỉ mỉ, luôn cảm thấy chúng đột nhiên sống lại.
-
Các bảo bối, hôm nay còn có chương nữa, tiếp tục cầu ủng hộ!
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận