Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển

Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển - Chương 285: Mạc Quỳnh sư phụ (length: 8114)

Trì Cẩm có chút đau lòng, hắn biết tiểu muội muội này đang an ủi hắn, nhưng hắn không được an ủi, ngược lại càng thêm buồn bã.
Nhưng bắt hắn so với Bất Nhiễm đạo quân, quả thực quá đả kích hắn.
Hắn vẫn rất có tự mình hiểu lấy, hắn và Bất Nhiễm đạo quân căn bản không thể so sánh.
Bách Tri cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, có Bất Nhiễm đạo quân ở đó so sánh.
Chỉ cần không phải hắn ưu tú, nàng về sau đều không cần lo lắng.
Tại thành chủ phủ ăn cơm xong, Phượng Vãn cùng Tích Mộng đạo quân liền cáo từ rời đi.
Lăng Nguyên tông, Luyện Đan phong, bên trong gian phòng của thất giai đan tôn.
"Quỳnh nhi, vi sư cấp cho ngươi thăng anh đan, sao ngươi còn chưa dùng."
Mạc Quỳnh hiện tại đã là kim đan hậu kỳ, nếu như dùng thăng anh đan, lại có đại lượng linh thạch phụ trợ, liền có thể đột phá đến nguyên anh cảnh.
Lần này tới tham gia thi đấu luyện đan sư, tu vi cao nhất cũng chỉ là kim đan hậu kỳ, nếu như Mạc Quỳnh có thể đột phá đến nguyên anh cảnh, vậy thì người đứng đầu lần này tuyệt đối chính là nàng.
Sư phụ của Mạc Quỳnh là Hồng Liên đan tôn nổi danh trên Cửu Hoang đại lục.
Bất quá Hồng Liên đan tôn xuất quỷ nhập thần, rất nhiều người cũng chưa từng gặp qua hình dáng của nàng.
Mạc Quỳnh khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng mặt sư phụ mình.
Sư phụ nàng rất đẹp, so với Tích Mộng đạo quân cũng không kém, nhưng khí tức trên người rất ngột ngạt, nàng cho tới bây giờ không dám nhìn thẳng nàng.
Gian phòng của Hồng Liên đan tôn rất tối, Mạc Quỳnh lại cúi đầu, tự dưng cấp cho người ta một loại cảm giác không thở nổi.
"Sư phụ, ta không muốn dựa vào đan dược cưỡng ép đột phá, ta muốn dựa vào chính mình."
Mạc Quỳnh đột phá đến kim đan kỳ chính là dựa vào đan dược đột phá, cho nên tại độ lôi kiếp thời điểm phi thường vất vả.
Gần như đạo lôi kiếp thứ nhất chính là dựa vào pháp bảo ngăn cản.
Tiến vào kim đan kỳ sau, tốc độ tu luyện của nàng tuy không có chịu ảnh hưởng, nhưng bởi vì căn cơ bất ổn, nên tu sĩ kim đan hậu kỳ hiện tại của nàng so với tu sĩ tự mình tu luyện tới kim đan hậu kỳ là kém hơn một chút.
Nàng đã từng thua, cũng biết không thể quá ỷ lại lực lượng của đan dược.
Cho dù là phải dựa vào đan dược đột phá, cũng phải chờ nàng chạm đến hàng rào nguyên anh kỳ sau đó rồi mới dùng.
"A, dựa vào chính mình, vậy phải đến khi nào?
Có phải những năm này người khác thổi phồng làm ngươi mê thất bản thân, thiên phú của ngươi không cao, tư chất bình thường.
Nếu không phải vi sư dùng lượng lớn đan dược cùng thiên tài địa bảo bồi dưỡng ngươi, làm sao ngươi có được thành tựu như bây giờ."
Lời nói của Hồng Liên đan tôn tràn ngập châm chọc.
Trái tim Mạc Quỳnh xoắn chặt lại, rất đau.
Người khác chỉ biết nàng là đệ tử đắc ý nhất và được sủng ái nhất của Hồng Liên đan tôn, nhưng lại không biết, kỳ thật nàng sợ nhất là ở một mình cùng với sư phụ.
Từ ngày bái nàng làm sư phụ, ngữ khí của sư phụ phần lớn là chanh chua.
Không phải là chỗ này của nàng làm không tốt, thì chính là chỗ kia của nàng không được.
Nàng đã từng rất là hoài nghi năng lực của chính mình, nàng trở nên tự ti, trở nên không tự tin.
Thẳng đến tiến vào kim đan kỳ, và trưởng thành là lục giai đan tiên sư sau, nàng mới dần dần tìm lại được chút tự tin.
Nhưng cho dù là như vậy, nàng vẫn sợ sư phụ ghét bỏ nàng trưởng thành chậm.
"Sư phụ, ta có lòng tin thắng được cuộc thi đấu lần này, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ không làm ngài mất mặt."
"A, tự tin rất tốt, nhưng mù quáng tự tin chính là ngu xuẩn.
Ngoan, nghe lời vi sư, ngoan ngoãn ăn vào thăng anh đan, lần thi đấu này chúng ta liền ổn.
Vi sư đã phân tích rất kỹ tư liệu của những luyện đan sư tham gia thi đấu luyện đan lần này, trong đó, kẻ được gọi là Phượng Vãn kia, hẳn là sẽ trở thành đối thủ mạnh của ngươi.
Nghe nói ngươi cùng nàng cá cược còn thua, thế nào, ngươi còn muốn thua lần thứ hai."
Bàn tay Mạc Quỳnh xuôi ở bên người nắm chặt thành quyền, cho tới bây giờ đều là sư phụ bảo nàng làm cái gì, nàng liền làm cái đó.
Nhưng lần này, nàng muốn nói không.
Phượng Vãn dũng cảm, kiên cường, tự tin như vậy, nàng muốn giống như nàng.
"Sư phụ, đồ nhi chưa từng ngỗ nghịch ngài, lần này, đồ nhi gan lớn muốn làm theo ý tưởng của chính mình, có được không?
Phượng Vãn rất mạnh, nhưng đồ nhi có tự tin có thể thắng nàng."
"Hỗn trướng, ngươi đây là đại nghịch bất đạo, cút xuống đi."
Mạc Quỳnh bị một đạo linh lực của Hồng Liên đan tôn đánh nằm sấp trên mặt đất, nhưng nàng lập tức đứng lên, quỳ thẳng người, sợ sư phụ nàng sẽ càng tức giận.
"Cút."
Hồng Liên đan tôn hung ác đạp một cước vào bụng Mạc Quỳnh.
"Vâng."
Mạc Quỳnh không hề phản kháng, nhịn cơn đau kịch liệt, cung kính cáo lui rời đi.
Đợi đến bên ngoài cửa, Mạc Quỳnh đau đớn ngã ngồi trên bậc thang.
Sư phụ của người khác đều như cha mẹ yêu thương đồ đệ của chính mình, vì sao sư phụ của nàng xưa nay không mềm lòng một phân.
Hoãn một hồi, Mạc Quỳnh vội vàng rời đi, nếu như bị sư phụ nhìn thấy, nàng sẽ bị phạt càng thảm.
Mạc Quỳnh không trở về gian phòng của mình tu luyện, mà là ăn vào một hạt đan dược chữa thương sau, liền đi trên đường cái Tr·u·ng Hoàng thành.
Nhìn thấy nàng, mọi người nhao nhao tiến lên chào hỏi lấy lòng nàng, mong sau này có thể thuận lợi cầu thuốc.
Mạc Quỳnh biết những tâm tư này của bọn họ, lúc trước nàng còn rất hưởng thụ loại cảm giác này, nhưng bây giờ lại có một tia bi ai.
Bất tri bất giác, Mạc Quỳnh lại đi tới cửa khách sạn Phượng Vãn ở trọ.
"Mạc Quỳnh tiên tử, cô tìm ai vậy?"
Một giọng nam kinh hỉ truyền đến.
Mạc Quỳnh nhấc mắt đi xem, chỉ thấy một nam tu tướng mạo rất bình thường, đang tươi cười nhìn mình.
Mạc Quỳnh nhận ra, người này chính là Tào Bân gây sự ở cửa hàng nguyên thạch.
Đúng vậy, hắn và Phượng Vãn ở cùng một khách sạn.
"Đi ngang qua."
Mạc Quỳnh nói xong liền muốn rời khỏi.
"Vậy, chờ đã, cô là tới tìm ta sao?
Kỳ thật lần đó cô giúp Trì Tuệ bọn họ nói chuyện, ta cũng không trách cô.
Ta có thể hiểu được, nói cho cùng cô cũng là tốt với ta."
Mạc Quỳnh có chút im lặng, nam nhân này là con mắt nào nhìn ra nàng vì tốt cho hắn.
Nàng chính là đơn thuần chán ghét hắn.
"Tránh ra."
Thanh âm Mạc Quỳnh đã mang theo tức giận.
Tào Bân bị khí thế của Mạc Quỳnh làm cho chấn động, theo bản năng tránh ra một chút, nhưng không hoàn toàn tránh ra.
"Mạc Quỳnh tiên tử, cô là luyện đan sư lợi hại nhất trong lứa trẻ tuổi Tr·u·ng Hoang, mà ta là luyện đan sư lợi hại nhất trong lứa trẻ tuổi Nam Hoang.
Kỳ thật chúng ta là phi thường xứng đôi."
Mấy ngày này Tào Bân đi dạo trên đường cái thì phát hiện, rất nhiều tu sĩ đều thành đôi thành cặp.
Hắn hâm mộ đồng thời, cũng nghĩ tìm một đạo lữ xứng với mình.
Chọn tới chọn đi, ánh mắt liền dừng lại trên người Mạc Quỳnh.
"Có bệnh cần phải trị."
Mạc Quỳnh lạnh lùng vung ống tay áo, rồi ngạo nghễ rời đi.
Nhìn bóng lưng Mạc Quỳnh, Tào Bân hung hăng khinh miệt "xì" một tiếng.
Giả bộ thanh cao cái gì, chờ lần thi đấu luyện đan này, hắn nhất định phải cho nàng biết lợi hại của mình.
Mạc Quỳnh tiếp tục không có mục đích đi trên đường cái, trong mắt người ngoài, nàng Mạc Quỳnh kiêu ngạo ngang ngược, thích đối nghịch cùng đại tiểu thư thành chủ phủ.
Nhưng chỉ có nàng mới biết, đó chỉ là màu sắc tự vệ của nàng.
Lúc đi ngang qua cửa hàng nguyên thạch, nàng theo bản năng nhìn vào bên trong một cái, khuôn mặt búp bê tinh xảo tự tin kia lọt vào mắt nàng.
Chân Mạc Quỳnh phảng phất như có ý thức của chính mình, đợi nàng phản ứng lại, nàng đã đứng trước mặt Phượng Vãn.
Nhìn Mạc Quỳnh xuất hiện trước mắt mình, trong lòng Phượng Vãn sinh ra mấy phần không hiểu.
"Tìm ta?"
Mạc Quỳnh lúc này mới phản ứng lại mình đã làm cái gì.
Đáy mắt mang theo vài phần xấu hổ cùng quẫn bách, vội vàng liếc mắt đi chỗ khác.
"Khục, ta muốn hỏi một chút cô, nguyên thạch này nên chọn thế nào?"
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận