Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển

Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển - Chương 898: Phượng Vãn cùng mọi người cáo biệt (length: 8038)

Phượng Vãn theo Thánh Kiếm phong rời đi, liền cưỡi Viên Nhĩ Thỏ đi đến Thiên Phù phong.
Phong chủ Thiên Phù phong là Sơn Triết đạo quân, cũng là người bảo vệ của Phượng Vãn, nàng đương nhiên muốn đến cáo biệt người này.
Hơn nữa, nàng còn có đồ vật muốn đưa cho hắn.
Hiện giờ ở Thiên Nguyên tông, mỗi ngọn phong đều mong chờ Phượng Vãn có thể ghé qua, nàng vừa đến gần Thiên Phù phong, người trên phong liền biết.
Tam sư huynh Dĩ Hy của Thiên Phù phong đang chỉ đạo các sư đệ luyện phù, cảm ứng được Phượng Vãn tới, vội vàng giao việc lại một tiếng, người đã không thấy đâu.
"Tam sư huynh sao thế nhỉ, chúng ta còn chưa từng thấy huynh ấy vội vàng như vậy bao giờ."
"Không biết nữa, có phải sư phụ gửi tin nhắn bảo huynh ấy qua đó không?"
"Có khả năng này, nhưng những lần trước sư phụ gửi tin nhắn, huynh ấy hình như đâu có vội như vậy."
Đúng lúc các đệ tử Thiên Phù phong đang tò mò, liền thấy tam sư huynh của bọn họ đón một người đi lên.
Người đó một thân pháp bào luyện đan sư màu đỏ, dáng người thẳng tắp, ngoài Vãn đan tôn ra thì không có người thứ hai.
Chẳng trách Dĩ Hy sư huynh chạy nhanh như vậy, nếu đổi lại là bọn họ, bọn họ có thể chạy còn nhanh hơn.
"Vãn đan tôn hảo."
Các đệ tử Thiên Phù phong lập tức vây thành một vòng, trong mắt đều là niềm vui không thể che giấu.
Khi Vãn đan tôn vừa tới Thiên Nguyên tông, bọn họ đã muốn có một tiểu sư muội như thế này, đáng tiếc Ngự Thú phong không cho a.
"Chào mọi người."
Phượng Vãn cười chào hỏi mọi người, không hề có chút kiêu căng nào.
Các đệ tử Thiên Phù phong này lại càng vui vẻ hơn, Vãn đan tôn nói chuyện với bọn họ, thật tốt quá.
"Được rồi, mọi người ai về chỗ nấy tu luyện đi, ta đưa Vãn đan tôn đi gặp sư phụ."
"À à, được." Đám đông lưu luyến không rời tránh đường ra, nhưng ánh mắt vẫn không hề rời đi.
Vãn đan tôn thật sự siêu tốt, bọn họ dù là đệ tử bình thường, nhưng cũng từng nhận được linh thảo và đan dược nàng gửi tới.
"Vãn đan tôn, chúng ta đi thôi."
"Được."
Phượng Vãn cùng Dĩ Hy, một đường thông suốt đi tới trước phòng luyện phù của Sơn Triết đạo quân.
"Vãn đan tôn chờ một lát, ta đi gõ cửa."
"Nếu Sơn Triết sư thúc đang bế quan thì thôi vậy."
Phượng Vãn không muốn quấy rầy Sơn Triết đạo quân tu luyện, tính toán đem đồ vật giao cho Dĩ Hy chuyển lời cũng giống nhau.
"Vãn đan tôn đừng vội, ta gõ cửa thử xem sao đã." Giọng Dĩ Hy có chút gấp gáp, chỉ sợ Phượng Vãn sẽ đi mất.
Hắn đã rất lâu không gặp nàng, hắn có thể ích kỷ giữ nàng lại thêm một lúc không?
"Vậy được thôi."
Thấy Dĩ Hy kiên trì, Phượng Vãn cũng thuận theo hắn.
Dĩ Hy gõ cửa trước, kết quả bên trong không ai đáp lại. Sợ Phượng Vãn lại đề cập chuyện rời đi, Dĩ Hy vội vàng gửi tin nhắn cho sư phụ hắn.
Nửa khắc đồng hồ sau, cửa mở.
Nửa khắc đồng hồ này đối với Dĩ Hy mà nói thật sự rất khó chờ đợi, hắn không dám quay đầu nhìn Phượng Vãn, chỉ sợ nghe thấy lời rời đi.
Cửa mở ra, bên trong một lão đầu râu ria xồm xoàm hùng hùng hổ hổ chui ra.
"Vãn Vãn ở đâu?"
"Sư phụ, ở kia kìa." Dĩ Hy rất muốn nói, sư phụ ngài dù có gấp gáp đến đâu, thì tốt xấu gì cũng nên dùng cho mình mười cái 'tịnh trần thuật' đi chứ, bộ dạng hiện giờ sẽ dọa sợ tiểu cô nương mất.
"Sơn Triết sư thúc hảo." Phượng Vãn ngoan ngoãn lễ phép chào một tiếng.
"Ai ai, hảo, hảo a, mau tới đây, sư thúc gần đây lại luyện chế rất nhiều phù lục nạp liệu đã cải tiến, đảm bảo ngươi sẽ thích."
"Hảo a, ta cũng có đồ vật muốn đưa cho sư thúc."
Lời này làm mắt Sơn Triết đạo quân lập tức sáng lên, "Là Phá Thừa đan sao?"
"Vâng."
Phượng Vãn khẽ động ý niệm, một hộp ngọc liền xuất hiện trên lòng bàn tay trắng nõn của nàng.
Sơn Triết đạo quân xoa xoa hai tay, cuối cùng cũng nhớ ra dùng cho mình một cái 'tịnh trần thuật'.
"Cảm ơn Vãn Vãn, những lời khách sáo dư thừa ta cũng không nói nữa."
"Sơn Triết sư thúc đừng khách khí với ta, đây là việc ta nên làm."
Sơn Triết đạo quân luyện chế phù lục cho nàng khác hẳn với những người khác, Phượng Vãn tuy không phải phù lục sư, nhưng không có nghĩa là nàng không hiểu.
Người khác tốt với mình, nàng đều sẽ báo đáp.
"Vãn Vãn đừng nói như vậy, kỳ thực ta biết, những phù lục sư thúc luyện cho ngươi căn bản không đáng giá bằng viên Phá Thừa đan này.
Nhưng sư thúc da mặt dày, liền nhận lấy vậy."
Lời của Sơn Triết đạo quân làm Phượng Vãn bật cười, chẳng trách sư phụ có thể cùng Sơn Triết sư thúc trở thành bạn tốt, tính tình thật sự rất tốt.
Phượng Vãn tới để cáo biệt và đưa đồ, cũng không định ở lại quá lâu.
Nhận lấy phù lục Sơn Triết đạo quân đặc biệt luyện chế cho nàng, Sơn Triết đạo quân lại hỏi thăm một ít tình hình gần đây của Phượng Vãn, Phượng Vãn liền cáo từ rời đi.
Nhìn bóng lưng Phượng Vãn rời đi, Dĩ Hy thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Sơn Triết đạo quân một bàn tay vỗ vào sau gáy Dĩ Hy, ừm, cái này là học từ bạn tốt A Huyên, đừng nói, đánh lên thật sự rất thoải mái a.
Bị đánh, Dĩ Hy có chút than thở.
"Sư phụ, ta biết mình là vọng tưởng, nhưng người ta luôn phải có chút khát vọng, nếu không lấy đâu ra động lực tu luyện."
"Ngươi nói đúng, nhưng mục tiêu ngươi chọn sai rồi."
"Sư phụ, ta không có ý nghĩ gì khác, ta chỉ muốn giống như Bất Nhiễm lão tổ, có thể kề vai sát cánh đứng bên cạnh nàng."
Khóe miệng Sơn Triết đạo quân giật một cái.
"Ha, ngươi nghĩ cũng thật nhiều, toàn bộ Cửu Hoang chỉ có một Bất Nhiễm lão tổ, ngươi vẫn là nên giữ đúng phận sự mà tu luyện đi. Về phần có thể đi tới bước nào, vậy còn phải xem tạo hóa của ngươi."
Không phải Sơn Triết đạo quân đả kích đồ đệ nhà mình, thực sự là mục tiêu này đặt ra quá không thực tế.
So với ai không được, lại cứ phải so với cái trần nhà kia.
"Vâng, sư phụ, đồ nhi hiểu rõ."
"Hy vọng ngươi thật sự hiểu rõ, nếu không, sư phụ không tha cho ngươi đâu."
"Sư phụ yên tâm, cho dù ta có nghĩ không thông, ta cũng sẽ không làm tổn thương đến Vãn đan tôn và người bên cạnh nàng, ta không phải loại người đó."
"Được, sư phụ biết rồi, mau đi tu luyện đi."
"Vâng."
Phượng Vãn hôm nay giống như chạy sô vậy, rời khỏi Thiên Phù phong lại đi một chuyến đến Bảo Khí phong.
Sau khi rời Bảo Khí phong, Phượng Vãn tính toán đến Luyện Dược phong xem Bạch Nhu thế nào.
Đối với Kỳ Ngạn đan tôn và Tích Mộng đạo quân, Phượng Vãn không có hận, nhưng cũng không thể làm được như trước kia.
Thân là đồ đệ, nàng chỉ thiên vị sư phụ của mình.
Bởi vì Kỳ Ngạn và Tích Mộng đạo quân kết hợp, Luyện Dược phong và Vạn Trận phong nghiễm nhiên cũng thành người một nhà.
Hai ngọn núi bình thường không hay qua lại, bây giờ coi như là trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.
Phượng Vãn ở chân phong gửi tin nhắn cho Bạch Nhu, cũng không có ý định đi vào.
Bạch Nhu nhận được tin nhắn của Phượng Vãn xong, liền một đường từ trên núi chạy xuống.
Nhưng rất khéo là, Tích Mộng đạo quân vừa lúc xuống núi làm việc, liền nhìn thấy Phượng Vãn đang đợi ở chân phong.
"Vãn Vãn."
Nhìn thấy Phượng Vãn, Tích Mộng đạo quân nhiệt tình tiến lên chào hỏi.
"Tích Mộng đạo quân hảo." Phượng Vãn cung kính gọi một tiếng.
"Vãn Vãn, ngươi đến tìm Nhu Nhu sao?" Tích Mộng đạo quân biết, Bạch Nhu phi thường không chịu thua kém, lại cùng Vãn Vãn trở thành bạn tốt.
"Vâng."
"A, vậy ta cùng ngươi chờ nhé." Tích Mộng là kiểu mỹ nhân hình tượng đại tỷ tỷ phi thường ôn nhu và biết nghĩ cho người khác.
Lần đầu tiên Phượng Vãn gặp nàng liền rất yêu thích, cho dù là bây giờ, nàng cũng không chán ghét nàng.
"Sư nương, không cần làm phiền người đâu, ta tới rồi."
Bạch Nhu tung tăng chạy tới, cười hì hì nói.
"Vậy được, các ngươi nói chuyện nhé, ta đi trước."
"Sư nương đi thong thả."
Tiễn Tích Mộng đạo quân đi, Bạch Nhu vui vẻ khoác tay Phượng Vãn.
"Vãn Vãn, chúng ta qua bên kia đi dạo đi."
Luyện Dược phong cho dù là ở chân phong cũng trồng rất nhiều linh hoa, hiện tại đang nở rộ, phong cảnh vô cùng đẹp.
"Hảo a."
Hai người vừa đi vừa nói, nói nói, Bạch Nhu liền nói đến chuyện của Lý Tuyền Ngọc.
- Bảo nhóm, tới rồi!
( bản chương xong )
Bạn cần đăng nhập để bình luận