Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển

Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển - Chương 215: Màu đen trận bàn phát sinh xao động (length: 8168)

Mọi người đã phát hiện, cho dù là yêu thú ở ngoại vi của dãy núi, thì cấp bậc thấp nhất cũng là từ ngũ giai trở lên.
Điều này khiến người ta không khỏi hoài nghi, rốt cuộc trong dãy núi này ẩn chứa bí mật gì, mà có thể thai nghén yêu thú và linh thảo ở đây tốt đến vậy.
【 Chủ nhân, oai chủy ngạc là một loại cá sấu, bởi vì miệng của nó bị lệch, nên mới có cái tên này.
Chúng nó tuy có lớp da dày hung tàn, nhưng toàn thân trên dưới đều là bảo bối. 】Hỏa Hoàng giải thích nghi hoặc cho Phượng Vãn.
Phượng Vãn gật đầu, chỉ cần là bảo bối, vậy thì có thể nhắm đến.
Thiên Thiên cũng đồng thời thuật lại nguồn gốc và đặc điểm của oai chủy ngạc một lần.
Mặc dù là yêu thú ngũ giai, nhưng đối với Phượng Thanh Thanh và những người khác thì không khó.
Bất Nhiễm và Bá Thiên Sư lại một lần nữa ẩn thân giữa không trung, xem Phượng Vãn và những người khác rèn luyện.
Chỉ có khi sự tình liên quan đến sinh tử, Bất Nhiễm mới ra tay, còn hiện tại loại tiểu đả tiểu nháo này, là để lại cho bọn họ trưởng thành.
"Vãn Vãn, ta đến dẫn nó ra."
Bạch Nhu chủ động xin đi, lần này nàng theo lịch luyện, ra sức ít nhất.
Như vậy, nàng không có ý tứ khi chia tài nguyên.
"Được." Phượng Vãn đoán được tâm tư của Bạch Nhu, liền trực tiếp đem cơ hội này cho nàng.
Bạch Nhu là song linh căn hỏa mộc, giá trị linh căn cũng không tệ, nhưng bởi vì luyện đan tiêu tốn quá nhiều tinh lực của nàng, nên tu vi hiện tại còn dừng lại ở luyện khí đại viên mãn.
Bạch Nhu bấm tay kết ấn, miệng lẩm nhẩm pháp quyết.
Rất nhanh, mấy cây dây gai thô to bằng cánh tay từ linh lực huyễn hóa mà thành, phóng tới đầm lầy. Bạch Nhu tính toán làm cho những cây dây gai này bắt oai chủy ngạc ra.
Cây dây gai có gai, chỉ cần bị quấn lên liền sẽ thấy máu, nhưng oai chủy ngạc da dày, nên cây dây gai luyện khí đại viên mãn thật sự không đối phó được nó.
Trán Bạch Nhu lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, tiếp tục khống chế cây dây gai. Nếu đâm không thủng, vậy thì cuốn lấy nó, đưa nó kéo ra khỏi đầm lầy.
Phượng Vãn và những người khác lơ lửng giữa không trung đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần oai chủy ngạc vừa ra, liền làm nó có đến mà không có về.
Nhưng chờ nửa ngày, oai chủy ngạc còn không có bị kéo lên.
"Mọi người không nên gấp, ta sắp xong rồi."
"Nhu tỷ tỷ, tỷ cũng không nên gấp, nhưng tỷ có thể thử đồng thời dùng hỏa hệ thuật pháp công kích nó."
Bạch Nhu là song linh căn hỏa mộc, lại là luyện đan sư, nên hỏa hệ thuật pháp vận dụng so mộc hệ thuật pháp tốt hơn, uy lực cũng lớn hơn.
"Ân, cám ơn Vãn Vãn."
Một tay Bạch Nhu khống chế cây dây gai, tay khác thì bắt đầu ngưng kết hỏa cầu.
Chờ ngưng kết đủ lớn, nàng tinh chuẩn ném hỏa cầu vào nơi oai chủy ngạc đang ở.
Một tiếng gầm nhẹ vang lên, oai chủy ngạc phẫn nộ xông ra khỏi đầm lầy, tính toán xem kẻ không có mắt nào quấy rầy nó nghỉ ngơi.
Oai chủy ngạc mới vừa lộ đầu, đủ loại thuật pháp cùng phù lục liền đánh tới.
Oai chủy ngạc biết không ổn, vừa muốn chui về đầm lầy ẩn thân, liền bị Bạch Nhu dùng cây dây gai cuốn lấy.
"Đến rồi thì đừng đi."
Oai chủy ngạc cũng không phải loại ăn chay, há mồm liền tạo ra mấy bức tường đất.
Có tường đất ngăn trở, thuật pháp và phù lục của Phượng Vãn và những người khác không thể trực tiếp đánh vào người nó, tổn thương tạo ra cũng giảm đi rất nhiều.
Oai chủy ngạc không có lực công kích mạnh, nhưng phòng ngự lại cực kỳ cao.
Phượng Thanh Thanh và Bạch Nhất Thần liếc nhau, liền nắm tiên kiếm xông tới.
Hai người hiện tại rất ăn ý, chỉ một ánh mắt là đủ.
Kiếm tu có tốc độ nhanh, đồng thời, khoảng cách gần tác chiến so với pháp tu càng chiếm ưu thế.
Pháp kiếm của hai người đều là tiên khí, cho nên dù oai chủy ngạc có da dày, cũng có thể tùy tiện đâm rách.
Rất nhanh, oai chủy ngạc đã bị đâm đến toàn thân đầy máu.
Phượng Thanh Thanh lại đồng thời ném ra Hỏa Liệt Phù, Cửu Hoang Thần Lôi của Phượng Vãn cũng không nhàn rỗi.
Không đến nửa canh giờ, oai chủy ngạc đã bị chế phục.
Phượng Thanh Thanh đem oai chủy ngạc thu vào yêu thú túi, chờ khi ra ngoài sẽ phân chia.
Nguyên tắc của Phượng Vãn và mọi người là, bất kể góp sức lớn hay nhỏ, chỉ cần cùng nhau chiến đấu, thì tất cả đều chia đều.
Sau khi thu thập oai chủy ngạc, Thiên Thiên lại dẫn mọi người đi đến mấy nơi có linh thảo.
Những nơi có linh thảo đều có yêu thú bảo vệ, Phượng Vãn và những người khác liền thu cả yêu thú lẫn linh thảo.
Lần này thu hoạch thật sự quá lớn, không chỉ có được lịch luyện, mà còn lấy được không ít bảo bối, có thể đổi được rất nhiều linh thạch.
Hỏa Hoàng, Bách Tri, Bạch Dục - ba tiểu gia hỏa đã hí hửng tính toán.
Chờ đổi những đồ vật này thành linh thạch, chủ nhân của bọn chúng có thể phân được không ít.
Chủ nhân càng có nhiều linh thạch, bọn chúng thu được càng nhiều.
Trong bốn tiểu gia hỏa, tu vi Bạch Dục cao nhất, Hỏa Hoàng, Bách Tri và Viên Nhĩ Thỏ còn tương đối yếu.
Cho nên Bạch Dục quyết định, khi phân chia linh thạch, hắn có thể nhận ít đi một chút, như vậy Hỏa Hoàng, Bách Tri và Viên Nhĩ Thỏ có thể nhận được nhiều hơn một chút.
Bọn chúng là người một nhà, cần phải đồng tâm đồng đức, tương thân tương ái mới được.
Thời gian vẫn còn, mọi người tính toán lại đi săn một đợt linh thảo, rồi sẽ rời khỏi ngọn núi nguy hiểm nhưng cũng đầy cơ duyên này.
Đúng lúc này, Hỏa Hoàng đột nhiên nói với Phượng Vãn.
【 Chủ nhân, là Triệu Ngọc, chỉ một mình hắn, còn có một con hắc mao thử ngũ giai. 】Hắc mao thử hẳn là con mà hôm qua bọn họ đã bắt, nhưng tại sao Triệu Ngọc lại một mình mang theo nó?
Với sự nguy hiểm bên trong ngọn núi này, ba người bọn họ nên ở cùng nhau mới phải.
【 Dẫn ta đến xem. 】【 Ân. 】"Vãn nha đầu, muốn đi đâu?"
Phượng Vãn làm động tác im lặng, sau đó chỉ vào chỗ cách bọn họ không xa.
Mọi người theo ngón tay Phượng Vãn nhìn sang, chỉ thấy một người một thú, mà con thú kia đang đào hang.
Mọi người ăn ý dán ẩn thân phù, tiến về phía một người một thú kia.
"Nhanh đào đi, trời sắp tối rồi."
Triệu Ngọc vội vã thúc giục.
"Chủ nhân yên tâm, xong ngay đây."
"Ân, thật vất vả mới tìm được đại bảo bối này, đợi tìm được sẽ chia cho ngươi một nửa, ngàn vạn lần không được thất bại trong gang tấc."
"Cảm ơn chủ nhân."
Lại qua một khắc đồng hồ, hắc mao thử từ trong động đi ra.
"Chủ nhân, xong rồi."
"Ân, đi."
Triệu Ngọc không kịp chờ đợi bay xuống theo cửa động.
Phượng Vãn và mọi người đang cân nhắc xem có nên cùng đi xuống xem không, thì khối trận bàn màu đen bên trong không gian hàn băng của Hỏa Hoàng đột nhiên bất an.
【 Chủ nhân, khối trận bàn màu đen người mua từ phường thị, dường như cảm ứng được cái gì, xao động bất thường. 】Từ khi bị đặt vào băng trì, khối trận bàn kia không có bất kỳ phản ứng nào.
Hôm nay khác thường như vậy, nhất định là đã cảm ứng được thứ gì đó.
Phượng Vãn vẫn luôn hoài nghi khối trận bàn màu đen kia có xuất xứ từ ngọn núi lớn này, nhưng khi tiến vào đại sơn, trận bàn không có bất kỳ phản ứng nào, Phượng Vãn còn cho rằng mình đoán sai.
Hiện tại xem ra, thứ liên quan đến khối trận bàn kia, hẳn là ở ngay gần đây.
"Chúng ta cùng đi xuống xem."
"Được."
Đối với quyết định của Phượng Vãn, mọi người luôn tán đồng.
Cái động này của hắc mao thử đào rất sâu, bay một lúc lâu mới gần đến đáy.
Cùng lúc đó, âm trầm chi khí cũng ngày càng nặng, làm người ta không tự chủ được mà nổi da gà.
【 Mọi người dựng linh khí tráo, để tránh âm khí nhập thể. 】Phượng Vãn vội vàng truyền âm cho mọi người bằng thần thức.
【 Yên tâm, Vãn Vãn, bọn ta không sao. 】Lại bay một hồi, cuối cùng cũng đến đáy động.
Chân đạp lên mặt đất, chỉ cảm thấy âm khí từ lòng bàn chân xông thẳng lên người.
May mà có linh khí tráo hộ thể, không thì sẽ rất nguy hiểm.
Triệu Ngọc cầm trận bàn màu đen, không biết đang kiểm tra thế nào, hắc mao thử thì làm theo chỉ điểm của hắn, chỗ này đào một chút, chỗ kia đào một chút.
"Ha ha, tìm được rồi, chính là nó."
( Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận