Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển

Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển - Chương 474: Một cái dám nói, một bang dám nghe (length: 7896)

Nghe nói Tiểu Vãn Vãn luyện kiếm, bình thường đều kéo dài luyện tập mấy canh giờ cũng không thấy mệt.
Phượng Vũ Khuynh Thành so với Tiểu Vãn Vãn thì không thể bằng, nhưng cũng không đến nỗi yếu đuối như vậy.
Thật đúng là một kẻ dám nói, một đám dám nghe.
"Khuynh Thành cô nương, không múa thì có thể trổ tài một chút tài nghệ khác."
"Đúng vậy, nghe nói Khuynh Thành cô nương đa tài đa nghệ, ngoài múa chắc hẳn còn biết những thứ khác."
"Điều này còn phải hỏi, Khuynh Thành cô nương chắc chắn là biết rồi."
Thấy những người phía dưới tranh luận ầm ĩ vì mình, Phượng Vũ Khuynh Thành cười xin lỗi.
"Nếu mọi người đều yêu thích như vậy, vậy ta đây sẽ đàn một khúc nhạc cho mọi người nghe.
Hơn nữa, ta muốn mời một vị công tử dưới đài lên múa kiếm."
Trời ạ, cơ hội hiếm có như vậy, chỉ nghĩ đến cảnh tượng kia thôi đã thấy tuyệt vời không tả nổi.
Phượng Vũ Khuynh Thành vừa nói xong, nam tu ở dưới đài cơ hồ đều giơ tay, ngay cả mấy nữ tu tướng mạo có phần trung tính cũng giơ tay.
Một cô nương vừa ôn nhu vừa xinh đẹp, ai có thể không yêu cho được.
Phượng Vũ Khuynh Thành có chút khó xử, chọn ai, không chọn ai, hình như đều rất khó.
"Mọi người đều nhiệt tình quá, ta cũng không biết chọn ai, không bằng các ngươi tự bầu ra một người lên đài múa kiếm đi."
Không thể không nói, EQ của Phượng Vũ Khuynh Thành thật sự rất cao.
Chỉ vài câu nói hay, khéo léo đã chuyển dời được mâu thuẫn.
Nếu như nàng mà chọn, người được chọn tự nhiên sẽ vui mừng, người không được chọn trong lòng sẽ không thoải mái, thậm chí còn sinh ra vài phần bất mãn với nàng.
Như vậy, cũng không cần phải bối rối về phương diện này nữa.
"Khuynh Thành tiên tử nói đúng, nàng chỉ là một tiểu cô nương, chúng ta không nên làm khó nàng, vẫn là chúng ta tự giải quyết thì hơn."
Bởi vì mị lực của Phượng Vũ Khuynh Thành quá lớn, cách xưng hô của mọi người đã từ cô nương chuyển thành tiên tử.
"Nói đúng, nào, mọi người đều nói xem, chúng ta làm thế nào để chọn ra một người lên đài múa kiếm đây?"
"Ta thấy so tu vi, ai tu vi cao thì người đó lên."
"Như vậy không công bằng, tu vi chúng ta thấp chẳng phải là trực tiếp mất đi cơ hội sao?"
"Đúng vậy, Khuynh Thành tiên tử đâu có nói muốn người tu vi cao nhất lên biểu diễn."
"Vậy không so tu vi thì so cái gì?"
"Ta thấy nên so xem ai có ngoại hình ưa nhìn hơn, Khuynh Thành tiên tử xinh đẹp như vậy, chỉ có tu sĩ nào tuấn tú nhất mới xứng cùng nàng biểu diễn."
"Phi, ngươi nói vậy là ám chỉ chúng ta xấu xí sao?"
"Ta không có ý đó, ta chỉ là đưa ra biện pháp mà thôi."
"Biện pháp này không được, quá nông cạn."
"Ta cũng thấy biện pháp này không ổn, không bằng xem thân phận địa vị đi.
Khuynh Thành tiên tử xuất thân từ Phượng gia, tu sĩ thân phận thấp kém căn bản không xứng."
"Cút, cút, cút, ngươi đây là xem thường tán tu chúng ta.
Các ngươi xuất thân danh môn thì sao chứ, chẳng qua cũng chỉ là bùn nhão không trát được tường mà thôi."
. .
Cứ như vậy, ngươi một câu ta một câu, chỉ cần đưa ra một loại biện pháp, lập tức sẽ gặp phải một số người phản đối.
Ồn ào suốt hai khắc đồng hồ mà vẫn chưa chọn ra được một người.
Phía dưới ồn ào lợi hại như vậy, thậm chí còn động thủ, nhưng Phượng Vũ Khuynh Thành trên đài vẫn bình tĩnh như cũ, trên miệng còn duy trì nụ cười.
Lăng Vân Độ không phục, hắn đương nhiên cũng muốn tiến lên cùng Phượng Vũ Khuynh Thành biểu diễn.
Cơ hội thể hiện như vậy, nhất định không thể bỏ qua.
Lăng Trạch trực tiếp vỗ một chưởng vào ót của Lăng Vân Độ.
Ân, cảm giác vỗ ót này thoải mái thật, trách sao Tông Chính phong chủ lại thích vỗ như vậy.
Ngay cả cái ót xinh đẹp của Bất Nhiễm đạo quân còn bị vỗ, Lăng Vân Độ bị vỗ một cái cũng không có gì to tát.
Cái vỗ ót này thật hả giận, còn có chút giải tỏa áp lực.
"Đích trưởng tôn của Lăng gia đệ nhất Nam Hoang múa kiếm biểu diễn tài nghệ, ngươi cảm thấy khi bị người ta bàn tán, mặt mũi thực sự có thể diện sao?"
Lăng Vân Độ nhíu mày, kéo ra khoảng cách với Lăng Trạch.
"Gia gia, không thể nói như vậy, ta cảm thấy không có gì mất mặt."
"Lần này là ta dẫn đội, không có ta cho phép, ngươi dám bước xuống làm mất mặt, ta tuyệt đối quân pháp bất vị thân."
"Gia gia, ngài đây là làm loạn, ta đâu có làm gì sai, cho dù ngài là gia gia của ta, cũng không thể như vậy."
Lăng Trạch thật không ngờ, Lăng Vân Độ không những cãi lại, còn nói hắn làm loạn.
"Được, nếu như vậy, bản Chưởng môn sẽ cho ngươi một cơ hội."
Lời vừa dứt, Lăng Trạch trực tiếp vỗ xuống một chưởng thật mạnh.
Lăng Vân Độ có né, nhưng căn bản không trốn thoát.
Lực đạo của chưởng này rất mạnh, trực tiếp đánh Lăng Vân Độ từ không trung xuống cái bàn.
Ngay lúc mọi người đang phân vân nên chọn ai lên biểu diễn, thì thấy trên đài thêm một người.
Là ai vậy, thật không lịch sự.
"Người này là ai?"
"Ngươi xem nốt ruồi đỏ trên trán hắn, giống như là người của Lăng gia Nam Hoang."
"Ta nhớ ra rồi, hắn là Lăng Vân Độ, đệ tử của Thiên Nguyên tông Nam Hoang."
"Vậy thì đúng rồi, sắp tới sẽ tổ chức luận tu hội, Thiên Nguyên tông tự nhiên cũng đưa đệ tử tới."
"Hừ, cho dù hắn là đệ tử Thiên Nguyên tông, cũng không thể đoạt cơ hội của người khác."
"Mọi người khoan nói đã, với hành vi vô lễ này, chắc chắn sẽ khiến Khuynh Thành tiên tử tức giận."
"Đúng, đúng, chúng ta cứ chờ xem hắn mất mặt là được."
Phượng Vũ Khuynh Thành cũng không ngờ, trên đài lại đột nhiên xuất hiện thêm một người.
Bất quá người này dung mạo anh tuấn, không bằng cứ chọn hắn đi.
Phượng Vũ Khuynh Thành nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Lăng Vân Độ.
"Vị công tử này, ngươi là do bọn họ chọn ra sao?"
Lăng Vân Độ lắc đầu, không phải bọn họ chọn, là gia gia hắn đưa lên.
"Khuynh Thành tiên tử, hắn không phải chúng ta chọn, mau đuổi hắn xuống."
"Mọi người đừng kích động, đã lên rồi, thì không có lý nào đuổi xuống.
Vị công tử này có thể xuất hiện ở đây, hẳn là do thiên ý an bài mới đúng."
Hai chữ "thiên ý" khiến Lăng Vân Độ hết sức hài lòng.
Phượng Vũ Khuynh Thành thật biết ăn nói, đây chính là người ta hay gọi là hoa giải ngữ (khéo hiểu lòng người) đi.
Nữ tu như vậy so với Lý Tuyền Ngọc và Bạch Viện tốt hơn rất nhiều.
"Đa tạ tiên tử đã cho ta cơ hội này, ta nhất định sẽ dốc sức múa kiếm."
"Công tử chỉ cần phát huy bình thường, nhất định có thể khiến mọi người kinh diễm.
Ngược lại, nếu ta đánh đàn không tốt, mong ngươi bao dung một hai."
"Tiên tử quá khiêm tốn."
Đám tu sĩ phía dưới đều tức muốn chết, thật tiện nghi cho Lăng Vân Độ, cơ hội tốt như vậy mà hắn lại dùng loại hình thức này để đoạt lấy.
Nếu sớm biết như vậy có thể, bọn họ còn ầm ĩ cái rắm gì nữa, trực tiếp bay lên không phải tốt hơn sao.
Nhưng bây giờ đã vậy rồi, Khuynh Thành tiên tử cũng đồng ý, bọn họ nếu phản đối, tiên tử có lẽ sẽ đau lòng.
Bọn họ có thể chịu chút ấm ức, nhưng không thể làm khó tiên tử.
Tu sĩ dưới đài yên lặng, hai người trên đài cũng bắt đầu biểu diễn.
Tiếng đàn du dương vang lên, thế nhưng so với tiếng đàn đệm múa lúc nãy còn êm tai hơn.
Bá Thiên sư gật đầu, "Không sai, cô nương này rất có thiên phú về đàn tu."
Phượng Vãn thông minh như vậy mà vấp ngã về đàn đạo, nay gặp được người am hiểu đàn đạo như vậy, nàng không khỏi cũng thêm vài phần thưởng thức.
Ngón tay thon dài trắng nõn, tùy tiện lướt qua là một chuỗi âm điệu du dương.
Mà Lăng Vân Độ mặc pháp bào màu vàng óng múa kiếm cũng rất đặc sắc, hai người phối hợp có thể nói là hoàn mỹ.
- Bảo bối, đến rồi đến rồi!
( Bản chương xong )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận