Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển

Nữ Phối Tại Tu Tiên Văn Bên Trong Làm Nội Quyển - Chương 669: Đi Phù gia cứu người (length: 7939)

"Sư phụ ở trên cao, xin nhận của đồ nhi một lạy."
Lăng Vân Bạch thật sự dập đầu ba cái.
"Được, để Thiên Thiên dẫn ngươi đi Chấp Sự đường, tại ngọc bài bên trong ghi lại thông tin thân phận một lần nữa."
"Vâng."
Lăng Vân Bạch hiện tại đã trở thành thủ tịch đại đệ tử của Bạch Nhất Thần, thông tin bên trong ngọc bài thân phận cần phải được Chấp Sự đường cập nhật.
Đồng thời Chấp Sự đường cũng sẽ đăng ký sao lưu, chỉ khi hoàn tất quá trình này, Lăng Vân Bạch mới chính thức trở thành đồ đệ của Bạch Nhất Thần.
"Vân Bạch, ngươi đi theo ta."
"Vâng."
"Sư phụ, ta muốn đi cùng với Vân Bạch." Hảo bằng hữu tâm tưởng sự thành, Phượng Địch muốn theo hắn cùng nhau chia sẻ niềm vui này.
"Đi thôi."
Thiên Thiên mang Lăng Vân Bạch và Phượng Địch rời đi, Phượng Khởi Hàng thì sắp xếp nơi ở cho Lăng Vân Bạch.
Thánh Kiếm phong của bọn họ người càng ngày càng nhiều, thật tốt quá.
Nhiệm vụ kết nối đã hoàn thành, Phượng Vãn cùng Phượng Thanh Thanh cáo từ Bạch Nhất Thần.
Xuống Thánh Kiếm phong, Phượng Vãn trực tiếp mang Bất Chi tới Tiên Tử phong mới xây.
Khác với Thánh Kiếm phong băng thiên tuyết địa, Tiên Tử phong trên một mảnh chim hót hoa nở.
Ở tại nơi này, phơi mình dưới ánh nắng ấm áp, quả thật rất thư thái.
Giác Giác nằm trong biển hoa, mở rộng tứ chi, ngô, thật là quá tuyệt.
Vẫn là nơi này tốt, hoàn cảnh như Thánh Kiếm phong thật sự không thích hợp với hắn và tiên tử.
Bất Chi tiên tử cũng rất thích nơi này, tuy không bằng tiên cảnh trước kia, nhưng nơi này có vẻ tự nhiên và có hơi ấm con người hơn.
Đồ vật quá mức hoàn mỹ ngược lại làm cho người ta cảm giác không chân thật, ở đây vẫn gần gũi nhân gian hơn.
Khi Lăng Trạch cho người xây dựng Tiên Tử phong, còn cố ý tìm đến bá thiên sư để hỏi về bố trí bên trong tiên cảnh.
Hắn cũng đã tận khả năng xây dựng Tiên Tử phong càng thêm tiên khí.
Nhưng dù sao điều kiện cũng có hạn, so với tiên cảnh chân chính vẫn kém quá nhiều.
Bất quá có tâm như vậy là đủ rồi, huống hồ Bất Chi tiên tử cũng sẽ không để ý những thứ này, chỉ cần có Phượng Vãn ở đây, nàng sẽ không rời đi.
Sau khi Phượng Vãn giúp Bất Chi và Giác Giác dàn xếp ở Tiên Tử phong, mới đáp viên nhĩ thỏ rời đi.
Thấy đạo màu đỏ trên lưng viên nhĩ thỏ trắng như tuyết kia hoàn toàn biến mất, Bất Chi mới thu hồi tầm mắt.
"Tiên tử, chúng ta cũng phải nỗ lực nhận người, làm Tiên Tử phong nhanh chóng náo nhiệt lên, người thấy thế nào?"
Giác Giác cũng là kẻ thích náo nhiệt, người sống lâu hay yêu thú, kỳ thật trong xương cốt đều là thích náo nhiệt.
"Có thể, bất quá toàn bộ phải là nữ đệ tử, hơn nữa phải xinh đẹp."
Bất Chi nghĩ đến mười một vị nam đệ tử tuấn mỹ ở Ngự Thú phong, nàng có chút tâm động.
Trước không nói tu vi cao hay thấp, mang ra ngoài quá có mặt.
"Đều nghe tiên tử, bất quá yêu thú thì phải tìm giống như ta, bằng không không chơi cùng với nhau được."
"Theo ngươi."
Bất Chi hào phóng khoát tay đồng ý.
Bất Chi tiên tử gần như đã khôi phục hoàn toàn, hiện giờ lại dàn xếp ở Tiên Tử phong, cũng là lúc nên tới Phù gia xem thử.
Ba ngày sau, Lăng Trạch dẫn Phượng Vãn, Bất Chi tiên tử và Kỳ Ngạn đan tôn tới Phù gia.
Bởi vì sự tình liên quan đến sinh tử của phu nhân nhà mình, Phù Sanh vẫn luôn chú ý phía Thiên Nguyên tông.
Tuy không biết tin tức chính xác, nhưng cũng biết Phượng Vãn đã trở về.
Phượng Vãn trở về, vậy có phải là nói, phu nhân nhà hắn có hy vọng rồi.
Phù Sanh vẫn luôn chờ mong, hôm nay rốt cuộc đã đợi được Phượng Vãn và mọi người.
"Lăng chưởng môn, Kỳ Ngạn đan tôn, Vãn đan tôn, vị này là?"
Lần đầu tiên Phù Sanh thấy Bất Chi tiên tử, nên không nhận ra nàng.
"Nàng là phong chủ của Tiên Tử phong chúng ta ở Thiên Nguyên tông, Bất Chi tiên tử."
Lăng Trạch vô cùng kiêu ngạo và tự hào giới thiệu Bất Chi cho Phù Sanh.
"A a, thì ra là Bất Chi tiên tử, mau mời vào."
Phù Sanh nhiệt tình mời Phượng Vãn và mọi người tới hậu viện.
Tại gian phòng của Phù Sanh ở hậu viện, một vị phụ nhân hơn sáu mươi tuổi đang nằm trên giường.
Trạng thái của nàng không được tốt, có cảm giác tùy thời có thể ra đi.
Trong mắt Phù Sanh tràn ngập lo lắng, tuy có đan tục mệnh của Kỳ Ngạn đan tôn, nhưng cũng chỉ là treo một hơi.
Phu nhân đau khổ, hắn so với nàng còn đau đớn hơn.
Phù phu nhân nhìn về phía trước giường mấy người, trong đó vị nữ tử vóc dáng có chút thấp kia nàng chưa từng gặp.
Bất quá khí tức trên người nàng làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái.
Phù Sanh vội vàng giới thiệu Bất Chi cho phu nhân của hắn nhận biết.
Nghe nói là tiên tử, trong mắt Phù phu nhân tràn ngập kính sợ.
"Vậy làm phiền tiên tử rồi, khụ khụ."
Chỉ nói một câu, Phù phu nhân đã bắt đầu ho, quả thật như muốn ho cả tim phổi ra ngoài.
Phù Sanh nước mắt cũng muốn rơi ra, cứ như vậy, hắn cũng không muốn sống nữa.
"Mọi người đều ra ngoài đi, nơi này cứ giao cho ta."
"Vâng, Bất Chi tiên tử, phu nhân của ta xin nhờ cả vào ngài."
"Được."
Phượng Vãn và mọi người lui ra khỏi phòng nhưng không hề rời đi, mà canh giữ ở cửa.
Nếu như Bất Chi tiên tử cần, các nàng có thể lập tức giúp đỡ.
Đang lúc chờ đợi ở bên ngoài, một nữ tu vội vã đi tới.
"Tộc trưởng, không xong rồi, ngài mau đi xem một chút."
"Không thấy có khách quý ở đây sao, có chuyện gì mà phải hốt hoảng như vậy."
Phù Sanh có chút bất mãn, hắn những năm nay lo lắng cho bệnh tình của phu nhân, cũng bỏ bê quản lý Phù gia, thêm vào đó nữ nhi Phù Toa của hắn là kẻ không nên thân.
Hiện tại Phù gia càng ngày càng không có quy củ.
"Thực xin lỗi tộc trưởng, ta cũng là do quá gấp. Đại tiểu thư thả lời, nếu như ngài không thả nàng ra, nàng sẽ tự bạo."
"Vậy cứ để nàng ta tự bạo, dù sao nàng còn chưa thành anh, vẫn còn cơ hội đầu thai."
Phù Sanh tức giận, cho dù là con gái ruột, hắn cũng không muốn nữa.
Nữ tu tới báo cáo cũng không ngờ tộc trưởng lại hung ác như vậy.
"Tộc trưởng, ngài vẫn nên đi xem một chút, phu nhân rất thương đại tiểu thư.
Nếu như nàng có chuyện gì, chỉ định là sẽ lo lắng."
Nữ tu cũng thực hiểu rõ, chỉ cần đem phu nhân ra, tộc trưởng nhất định sẽ thỏa hiệp.
Quả nhiên, Phù Sanh dao động.
"Ngươi về trước xem nàng, bản tộc trưởng một hồi sẽ qua."
"Vâng."
Nữ tu vội vã rời đi, Phù Sanh áy náy nhìn Phượng Vãn và mọi người.
"Tiểu nữ không hiểu chuyện, làm mọi người chê cười, ta đi một lát sẽ trở lại."
"Phù tộc trưởng cứ đi đi."
Lăng Trạch rất là đồng cảm, gặp phải con cháu bất hiếu thực sự rất đau đầu.
Lăng Vân Độ đã từng giày vò hắn thảm hại, may mà sau này Lăng gia đều ủng hộ hắn đá người kia ra khỏi gia phả.
Bất quá với thái độ nuông chiều này của Phù gia phu nhân, đoạn tuyệt quan hệ cha con với Phù Toa là điều không thể.
Chỉ mong hắn tự cầu phúc, đừng để đứa con gái bất hiếu này chọc tức chết.
Phù Toa nghe nói người hầu của nàng kể rằng Phượng Vãn và mọi người hôm nay tới, nàng mới cố ý chọn lúc này đại náo.
Đều tại Phượng Vãn, nếu không phải tại nàng ta, đường đường đại tiểu thư Phù gia là nàng đây cũng sẽ không bị nhốt lại.
Cha nàng cũng điên rồi, đến lời nương nói cũng không nghe.
Nàng là cốt nhục chung của bọn họ, hắn thế nhưng lại hướng về một người ngoài.
Nàng hôm nay nhất định phải làm ầm ĩ lên, không chỉ muốn được thả ra ngoài, còn phải làm cho nàng cùng Bất Nhiễm kết lữ.
Khi Phù Sanh chạy tới, Phù Toa đang xung kích kết giới hắn thiết lập.
"Thả ta ra ngoài, nếu không ta thật sự sẽ chết cho các ngươi xem."
Phù Sanh nhíu mày, thứ hỗn trướng không nên thân này, lại còn học được lấy cái chết ra uy hiếp hắn.
Nếu không phải phu nhân yêu chiều, hắn đã sớm đánh cho đứa con gái không có phép tắc này một trận.
- Bảo nhóm, tới rồi!
( bản chương xong )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận