Ma Thần Nhạc Viên

Chương 97: Cưỡi hổ

Hai tiếng trôi qua, Phương Tinh Kiếm vẫn cứ không nói một lời, hắn thậm chí cả người cũng không hề nhúc nhích, nếu không phải lồng ngực phập phồng chứng tỏ hắn còn đang hô hấp, Charles e rằng đã cho là hắn đã chết rồi. Rốt cuộc, Charles có chút mất kiên nhẫn, hắn dùng mắt ra hiệu cho tên trợ thủ đứng bên cạnh một cái, bản thân hắn thì bốn luồng không khí xung quanh hơi dao động, Giảm Bán Lực Tràng đã muốn mở ra. Tên trợ thủ đi tới, đứng sau lưng Phương Tinh Kiếm. Ngay khi hắn đưa tay chậm rãi sờ soạng về phía cổ Phương Tinh Kiếm thì hai mắt Phương Tinh Kiếm mở ra. “Là Đại hoàng tử phái các ngươi tới đúng không?” "Ta hiểu rõ thái độ muốn lấy lòng Đại hoàng tử của các ngươi, nhưng các ngươi cảm thấy toàn bộ thủ đô đế quốc đã thuộc về hắn rồi sao? Hắn còn chưa đăng cơ đâu, hơn nữa nơi này là học viện Hoàng Gia Coaster, không phải đế đô, các ngươi muốn biểu hiện trước mặt chủ tử, ta đây hiểu rõ, thế nhưng đấu đá thượng tầng, các ngươi vội vàng tới làm bia đỡ đạn vậy sao?" Phương Tinh Kiếm nhìn thẳng vào mắt Charles, ung dung thong thả nói: “Đừng làm chuyện khiến cả nhà các ngươi phải hối hận.” Ánh mắt Charles nheo lại: “Ngươi uy hiếp ta?” "Ta chỉ là thiện ý nhắc nhở mà thôi." Phương Tinh Kiếm nói: “Các ngươi cảm thấy Đại hoàng tử có thể chiếm thế thượng phong với ta, vậy nếu như người đứng sau ta muốn trả thù các ngươi thì các ngươi chống đỡ nổi sao?" "Chuyện này không đến lượt ngươi lo, ngươi vẫn nên lo cho chính mình đi. Ngươi đừng tưởng rằng ngươi nhậm chức Bạo Phong Kiếm Hào là sẽ khiến mọi người kiêng kỵ, đế quốc chưa bao giờ thiếu một hai thiên tài.” Charles cười khẩy: “Động thủ.” Nhưng theo lệnh của hắn, tên trợ thủ sau lưng Phương Tinh Kiếm lại chậm chạp không nhúc nhích, Charles tức giận nhìn hắn nói: “Ngươi làm cái gì vậy?” "Đại nhân..." Tên trợ thủ nở nụ cười khổ. Hắn không phải là kỵ sĩ phong hào như Charles, hắn chỉ là kỵ sĩ nhất chuyển, là tham viên cấp hai. Hơn nữa hắn biết Phương Tinh Kiếm nói không sai, bất luận kết quả của chuyện này như thế nào, sự giận dữ của những nhân vật lớn kia tuyệt đối không phải thứ mà người như hắn có thể gánh nổi. Tổn thương một Bạo Phong Kiếm Hào, sao hắn có thể làm chuyện như vậy được. Huống hồ hắn nhìn Charles trước mắt, trong lòng càng nhổ nước bọt: "Mẹ kiếp, chính ngươi sợ bị tội một bên khác, không dám đánh, lại muốn ta ra mặt? Ngươi cho rằng lão tử ngốc à.” Charles lạnh lùng liếc nhìn hắn, thở hắt ra nói: "Tốt thôi, Phương Tinh Kiếm, ngươi muốn so sức kiên trì với ta đúng không? Vậy kế tiếp chúng ta sẽ nói chuyện cho tốt." Tiếp đó hắn nói với tên trợ thủ: "Ngươi cứ đi nghỉ ngơi trước đi.” Charles nhìn Phương Tinh Kiếm lạnh lùng nói: "Ở đây chúng ta có 18 người, sẽ thay phiên nhau trò chuyện cẩn thận với ngươi." Thế là tiếp đó, Charles đoạn tuyệt mọi liên lạc ra bên ngoài của Phương Tinh Kiếm, chỉ cho hắn uống một chén nước, một bát cháo, sau đó chính là hơn 24 tiếng uy hiếp, gây áp lực, tấn công liên tục không ngừng đối với Phương Tinh Kiếm. Không nên xem thường loại thủ đoạn này, phải biết kỵ sĩ cũng là người, tuy rằng bọn họ vô cùng cường đại, nhưng cũng cần ăn uống bổ sung dinh dưỡng, nghỉ ngơi phục hồi thể lực. Chỉ cần là sinh vật, thời gian dài không bổ sung dinh dưỡng, thịt trên người, cơ bắp, xương cốt, nội tạng đương nhiên sẽ suy nhược. Kỵ sĩ cũng vậy, nếu như bọn họ liên tục mấy ngày, thậm chí mười mấy ngày chỉ có thể uống cháo, chắc chắn thân thể suy nhược, thậm chí thuộc tính cùng sở trường cũng bị thoái hóa. Còn về tinh thần mệt mỏi sẽ khiến người ta dao động, dễ dàng nhận tội hơn. Bất quá, một bên tự học, Phương Tinh Kiếm không ngừng vận chuyển pháp thủ đoạn Băng Hà Kỷ minh tưởng, từ đầu đến cuối hoàn toàn không phản ứng với những đợt công kích của Charles. Mà mấy ngày nay hắn không biết đã dùng bao nhiêu hung thú cùng dược thiện bí chế, dinh dưỡng và khí huyết trong cơ thể dồi dào vô cùng, trong mấy ngày ngắn ngủi còn không sao, nhưng nếu kéo dài thêm vài ngày hay cả chục ngày thì không biết thế nào. Đến lúc đó e rằng khí huyết sẽ hao tổn, thậm chí thân thể thoái hóa. Bên ngoài phòng tối nhỏ, Charles cau mày đứng ở đó, một tên trợ thủ râu ria xồm xoàm bước ra, đóng cửa lại, lắc đầu với Charles: "Không được, hắn căn bản không có phản ứng, cứ như đang ngủ vậy." Charles nghe vậy lại đi vào, Nhìn chằm chằm Phương Tinh Kiếm nói: "Phương Tinh Kiếm, ngươi còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống cự sao? Chúng ta đã điều tra nơi ngươi lần đầu xuất hiện, ông lão kia toàn bộ đã khai rồi, ngươi là đổ bộ từ trên biển đúng không? Ngươi căn bản không phải người của đế quốc." Phương Tinh Kiếm ngoài ý muốn mở mắt, liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn nói gì?" Trong khoảnh khắc, lòng hắn trào lên một nỗi bất an, bởi vì thân phận người Địa Cầu của hắn ở thế giới Kỳ Tích là một bí mật tuyệt đối, hắn khó mà tưởng tượng được người ở đây sẽ làm gì sau khi biết sự thật. Thấy Phương Tinh Kiếm khẽ động biểu hiện, Charles tiếp tục: "Giáo viên của ngươi Hoàng Lân cũng đã khai báo, là hắn cùng ngươi cấu kết thông đồng, sửa đổi tài liệu nộp lên, hắn đã khai hết, ngươi còn gì muốn nói không?” Nghe thấy câu nói này của Charles, đầu óc Phương Tinh Kiếm lại lần nữa trở nên tĩnh lặng, bởi vì hắn cùng Hoàng Lân căn bản không hề có cái gọi là cấu kết, thậm chí hắn còn là lần đầu tiên nghe nói Hoàng Lân sửa tài liệu cho hắn. Đây tự nhiên là Charles đang lừa hắn, Hoàng Lân căn bản không bị bọn họ bắt, làm sao có thể khai tội được. Thấy Phương Tinh Kiếm lần nữa hoàn toàn không phản ứng, Charles lạnh rên một tiếng, vốn là hắn nhận được tin tức đến đây, là do có tình báo đáng tin cậy, Phương Tinh Kiếm chính là người lai lịch không rõ bị tra ra. Theo quy định của đế quốc, người như vậy không rõ lai lịch không thể trở thành kỵ sĩ được. Dù sao kỵ sĩ chính là trọng khí của quốc gia, được đế quốc toàn lực bồi dưỡng, người như vậy phải điều tra rõ gia tộc tam đại, chứ đừng nói chi là thân phận không rõ. Nhưng chuyện thân phận không rõ có thể lớn có thể nhỏ, cũng không phải là chưa từng có tiền lệ, với thiên phú của Phương Tinh Kiếm, e rằng trong giới thượng tầng của đế quốc, có vài người vẫn sẽ làm ngơ cho qua. Trừ khi Phương Tinh Kiếm thực sự làm chuyện gì đó bất lợi cho đế quốc. Vì vậy mà Charles mới muốn thẩm vấn đối phương, xem có thể khai thác được gì không. Cho dù không được, đó cũng là hưởng ứng lời kêu gọi của Đại hoàng tử, làm đối phương buồn nôn một chút. Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng gõ, một tên trợ thủ với ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn Phương Tinh Kiếm, sau đó nói: "Đại nhân, có một vài chuyện muốn báo với ngài." Charles cau mày: "Ta chẳng phải đã nói rồi sao? Đang thẩm vấn thì không được quấy rầy ta." Tên trợ thủ cười khổ nói: “Chuyện rất quan trọng.” Charles lườm hắn một cái, nhưng vẫn bước ra ngoài, trước khi đóng cửa, hắn nhìn Phương Tinh Kiếm, phẩy tay nói: "Phương Tinh Kiếm, ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ đi, không phối hợp như thế, không có lợi cho ngươi đâu." Bước ra ngoài, đi qua mấy hành lang, đến một căn phòng khác, Charles không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?" "Đại nhân, chúng ta bỏ lỡ một thông tin quan trọng.” Tên trợ thủ cười khổ nói: "Trước khi chúng ta đến một ngày, vừa vặn lớp 256 nơi Phương Tinh Kiếm ở thi đấu." Charles không chút để ý nói: "Ta biết, bọn họ tham gia lớp thi đấu mà, một đám kỵ sĩ trẻ tuổi thi đấu mà, có vấn đề gì?" "Nhưng là... Phương Tinh Kiếm trên sàn đấu đã thể hiện ra thân pháp cùng kiếm thuật có tốc độ siêu âm.” Sau khi tên trợ thủ nói câu đó, giữa hai người là một khoảng im lặng, hồi lâu sau Charles mới hơi há hốc mồm nói: “Ngươi nói cái gì? Hắn mới 16 tuổi, liền tốc độ siêu âm?” Tên trợ thủ cười khổ: “Nghe nói lão sư trong học viện đã báo lên học tu đại nhân ở Đại Tây Châu rồi." Học tu đại nhân, chính là người quản lý tất cả các học viện, việc thăng chức kỵ sĩ, thậm chí là các nhân vật lớn của cả châu, tất cả các chuyện liên quan đến việc tu luyện của kỵ sĩ trong một châu đều do học tu phụ trách, địa vị của hắn có thể tưởng tượng được, quả thực chính là một phương chư hầu. Đương nhiên điều mấu chốt nhất vẫn là việc Phương Tinh Kiếm mười sáu tuổi đã vượt qua tốc độ âm thanh, đây là một tài năng kinh diễm đến mức nào? Với một nhân vật như vậy, tương lai đơn giản là không thể lường được, càng là không biết có bao nhiêu nhân vật lớn sẽ để mắt tới hắn. Trong nháy mắt, cảm giác đụng vào ổ ong vò vẽ ập xuống đầu Charles. Đừng xem thường việc chỉ nhiều thêm thành tích đạt tốc độ siêu âm, đó chính là một ranh giới, nếu như Phương Tinh Kiếm chỉ nhậm chức Bạo Phong Kiếm Hào, vậy thì rất nhiều người thấy Đại hoàng tử ra tay vẫn chỉ là quan sát, chỉ cần Charles không làm quá đáng, bọn họ cũng sẽ không nói gì. Thế nhưng việc nhậm chức Bạo Phong Kiếm Hào chưa đầy một tháng đã đạt đến tốc độ siêu âm thì lại hoàn toàn khác, đủ để rất nhiều nhân vật lớn trực tiếp ra tay với hắn. Mức độ đó, Charles nắm rất chuẩn. Charles tức giận đến phát điên nói: "Chết tiệt, tại sao các ngươi không nói sớm hơn?" Nếu như sớm biết Phương Tinh Kiếm 16 tuổi có thể đột phá tốc độ âm thanh, dù Đại hoàng tử có lên tiếng, hắn cũng sẽ không đến đây gây phiền toái. Tên trợ thủ cười khổ nói: "Chúng ta cũng mới biết, sự việc này vừa xảy ra vào ngày trước khi chúng ta đến mà.” Trong lòng hắn thì khinh bỉ nghĩ: 'Ngươi cái tên nịnh nọt chỉ giỏi vì tâng bốc Đại hoàng tử mà tự mình xông tới, bây giờ chọc vào tổ ong vò vẽ lại còn trách chúng ta?' Charles vò đầu bứt tai, nhất thời rơi vào mâu thuẫn. Tiếp tục tra xét, vậy thì rõ ràng đắc tội Tử Phương Tinh Kiếm, còn cả đại nhân vật phía sau Phương Tinh Kiếm, đặc biệt là Phương Tinh Kiếm không chỉ nhậm chức Bạo Phong Kiếm Hào, mà 16 tuổi đã đạt tốc độ siêu âm, thiên tài loại này giá trị thật sự quá lớn. Không tra xét thì xám xịt quay về đế đô, vậy uy nghiêm của hiệp hội ở đâu? Sau này hắn làm sao sống ở hiệp hội? Charles nhất thời lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nhưng rất nhanh trong mắt hắn liền lóe lên một tia hằn học, nói: "Coi như làm như không biết, sau đó có thời gian… thẩm vấn những người khác, Phương Tinh Kiếm này thiên phú khác thường, tốc độ tiến bộ kinh thiên động địa, nhưng lại không rõ lai lịch, ta không tin hắn không có vấn đề." Đồng thời, trong lòng hắn còn có tính toán khác: 'Coi như thẩm vấn không gặp sự cố gì, chỉ cần hoàn thành giao phó của Đại hoàng tử là được...'
Bạn cần đăng nhập để bình luận