Ma Thần Nhạc Viên

Chương 371: Đại Địa Thần Điện

Chương 371: Đại Địa Thần Điện
Louis còn muốn đứng lên, nhưng vừa động đậy, liền đột ngột phun ra một ngụm m·á·u, Diana kinh ngạc kêu lên, đỡ lấy hắn: "Louis, đừng nhúc nhích!"
Louis sắc mặt khó coi nhìn gã đàn ông hung hãn, thốt ra mấy chữ: "Ngươi... Nhị chuyển?"
"Ừ? Ngươi cũng khá đấy, ta là người của Đại Địa Thần Điện, nhị chuyển cấp 20. Nếu không phải lũ c·h·ó săn đế quốc các ngươi cứ giam ta mãi, ta đã lên cấp 29 rồi. Hôm nay ta vất vả lắm mới tìm được chỗ t·r·ố·n ra ngoài, tốt nhất là các ngươi đều im miệng, đừng hòng chạy trốn hay báo tin gì."
Nghe đến Đại Địa Thần Điện, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Đại Địa Thần Điện 25 năm trước gần như t·r·ải rộng toàn bộ đế quốc, giáo đồ được cho là vượt quá mười triệu, là thế lực tôn giáo lớn nhất trong đế quốc lúc bấy giờ, chỉ sau Chân Lý Giáo Đình.
Sau đó Đại Địa Thần Điện chiếm núi xưng vương ở Bắc Trạch châu, mưu đồ thành lập Đại Địa Thần Quốc, lại bị đế quốc phái quân tiêu diệt. Sau lần đó, cả nước nhuốm một màu m·á·u tanh, không biết bao nhiêu giáo đồ của Đại Địa Thần Điện đã c·h·ết ở đó. Không ngờ hôm nay lại có kẻ trốn được từ trong ngục.
Nghe thấy tin tức về nhị chuyển và Đại Địa Thần Điện, ai nấy đều tuyệt vọng và kinh hãi. Thứ nhất là cường giả nhị chuyển không phải là thứ mà bọn họ có thể chống lại, thứ hai là Đại Địa Thần Điện trong truyền thuyết vô cùng hung tàn, việc gã đàn ông hung hãn kia nói ra thân phận của mình, s·át ý đã quá rõ ràng.
Trong lúc mọi người đang tuyệt vọng, sợ hãi, cực kỳ hoảng loạn, thì Phương Tinh k·i·ế·m cuối cùng cũng ăn xong t·h·ị·t nướng, đứng lên.
Thấy hắn đứng lên, Diana lo lắng, hô: "Ngươi làm gì, ngồi xuống mau!"
Phương Tinh k·i·ế·m cười nhạt: "Vậy coi như là tiền cơm đi." Vừa nói, hắn từng bước một đi về phía gã đàn ông hung hãn.
Gã đàn ông hung hãn nheo mắt lại, thấy Phương Tinh k·i·ế·m tiến đến như vậy, cũng dừng động tác ăn t·h·ị·t, nhưng khi nhìn thấy gương mặt trẻ măng của Phương Tinh k·i·ế·m, cuối cùng hắn cũng bật cười khinh khỉnh.
Một thằng nhãi ranh như vậy, thì có bản lĩnh gì chứ.
Nghĩ đoạn, hắn trực tiếp chụp lấy một cái chén, ném về phía Phương Tinh k·i·ế·m.
Mọi người đều trợn mắt lên nhìn cảnh tượng đó. Diana trong lòng trách Phương Tinh k·i·ế·m hành động liều lĩnh, nhìn thấy hành động của gã đàn ông hung hãn, định kinh ngạc kêu lên. Cô tận mắt chứng kiến Louis đã bị chiêu này đánh trọng thương như thế nào.
Nhưng đúng lúc miệng vừa há ra một nửa, biểu cảm của cô liền cứng đờ, miệng không nhúc nhích, như thể nhìn thấy cảnh tượng không thể tin được.
Chỉ thấy tay phải của Phương Tinh k·i·ế·m giơ lên, tùy tiện bắt lấy cái chén kim loại, cái chén dưới lực đ·á·n·h mạnh cùng lực phản tác dụng đã bị hắn bóp méo thành một cục rồi vứt xuống đất.
Vẻ mặt gã đàn ông hung hãn hơi biến, hai chân dùng sức đứng lên, còn định ra tay nữa.
Nhưng Phương Tinh k·i·ế·m đã tiến đến trước mặt hắn, một cước đạp thẳng vào mặt hắn.
Sức mạnh 158 điểm khiến cho cú đá tùy tiện của hắn cũng đủ tạo nên một trận địa chấn nhỏ.
Sau khi bắt đầu tu luyện Thiên Lôi Địa Từ từ cấp 23, mỗi tấc da t·h·ị·t, mỗi khối xương của hắn đều c·ứ·n·g như Titan. Dưới sự chuyển hóa của kiếm cốt, dòng sức mạnh cuồn cuộn b·ạ·o lực tới cực điểm chuyển hóa thành sức mạnh của kiếm, từ lòng bàn chân hắn ầm ầm phóng ra.
Một tiếng thét t·h·ả·m vang lên, mặt mũi gã đàn ông hung hãn dính đầy m·á·u, ngã nhào ra đất, Phương Tinh k·i·ế·m cũng không hề buông lỏng chút nào, lại một cú đá nữa theo sát, giẫm xuống.
Dưới b·ạ·o l·ực trần trụi, lòng bàn chân của hắn và xương chân nhỏ tựa như lưỡi k·i·ế·m sắc bén đâm xuyên bơ. Một cú đạp xuống, liền giẫm nát xương n·g·ự·c của gã đàn ông hung hãn, cả lá phổi cũng bị giẫm nát.
Gã đàn ông run rẩy mấy cái, mặt dữ tợn nhìn Phương Tinh k·i·ế·m, cuối cùng hóa thành sự bất cam, hoàn toàn mất đi sức s·ố·n·g.
Bàn chân chậm rãi nhấc lên, rung nhẹ một cái, hất văng từng tia m·á·u tươi.
Phương Tinh k·i·ế·m đi về phía cửa.
Louis khó nhọc ngẩng đầu lên, trong đầu đột nhiên hiện lên hàng loạt thông tin.
'Phương thiếu gia? Mười bảy mười tám tuổi? Có thể đ·á·n·h bại cường giả nhị chuyển cấp 20?' Louis đột nhiên cuồng nhiệt nhìn theo bóng lưng của Phương Tinh k·i·ế·m, lớn tiếng hô: "Xin hỏi, xin hỏi ngươi có phải là đại nhân Phương Tinh k·i·ế·m không?"
Phương Tinh k·i·ế·m không hề trả lời, thân thể lóe lên đã hoàn toàn biến mất.
Không lâu sau, các phong hào kỵ sĩ lần lượt đến, mang xác gã đàn ông hung hãn đi, hỏi chuyện Louis, Diana và những người khác.
Ra khỏi Vệ Sở, Diana vẫn còn có chút choáng váng. Cô nhìn mẹ bên cạnh, người sau khi thấy cảnh t·h·ể m·á·u tanh ban ngày, từ nãy đến giờ chưa nói lời nào. Diana có chút lo lắng, vỗ nhẹ vai mẹ, hỏi: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"
"Sao? Ta có việc gì đâu?" Mẹ của Diana dường như đột nhiên tỉnh lại, nhìn Diana vẻ mặt nóng bỏng nói: "Phương Tinh k·i·ế·m, đúng là Phương Tinh k·i·ế·m rồi, là người p·h·át minh ra Thoát Thai Hoán Cốt kiếm, cũng là quán quân kỳ tuyển châu lần này.""Nghe mấy người ở Vệ Sở nói, còn có Louis cũng nói thế, đúng là hắn rồi.""Phương Tinh k·i·ế·m à." Mẹ Diana dường như cũng hai mắt tỏa sáng, quay đầu nhìn chằm chằm Diana nói: "Hắn hay đến quán nướng tìm con thế, ta thấy hắn có ý với con đấy."
"Hắn chỉ là thích ăn thôi.""Láo, mẹ nghe nói tiền bản quyền Thoát Thai Hoán Cốt k·i·ế·m của hắn, mỗi năm cũng kiếm lời mấy trăm nghìn kim, món gì mà ăn không được, sao phải ngày nào cũng đến quán rách này của con ăn." Mẹ Diana càng phân tích, càng thấy hợp lý: "Chắc chắn hắn rất thích con, nếu không thì tại sao còn mời con làm đầu bếp?"Diana, mẹ nói cho con biết nhé, Phương Tinh k·i·ế·m tốt lắm đó, con không được tùy hứng nữa."
Diana cười nói: "Hôm nay không phải mẹ còn dặn con đừng bị đám lưu manh l·ừ·a, đừng có chỉ coi trọng tiền của người khác sao?""Hừ, đó là mấy nghìn mấy vạn thì đừng coi trọng, chứ Phương Tinh k·i·ế·m mỗi năm kiếm được mấy trăm nghìn kim đó.""Nói tới đây, mẹ Diana mạnh mẽ trừng Diana, nói: "Mẹ nói cho con biết, mẹ chỉ nhận Phương Tinh k·i·ế·m làm con rể, ngày mai con phải đi tìm hắn ở học viện châu cho mẹ."
"Mẹ, sao mẹ lại thế?""Con biết cái gì? Đừng tưởng giờ con còn ngon, mấy năm nữa hoa tàn ít bướm, ai còn ngó tới con nữa? Phương Tinh k·i·ế·m thì khác, hắn giờ là phong hào kỵ sĩ rồi, năm sau có khi thành quốc gia kỵ sĩ, mấy năm nữa nói không chừng thành Thần cấp cũng nên.""Sao mà có thể được." Diana buồn cười nói.
"Sao lại không thể? Ta nói cho con biết, giờ Phương Tinh k·i·ế·m là miếng thịt mỡ rồi, không biết có bao nhiêu con yêu tinh đê tiện đang dòm ngó hắn, con cũng đừng ở đó chờ sung rụng!" Mẹ của Diana vội la lên: "Mai đi đi, nhớ đấy!""Thế thì con chả hóa ra là những con yêu tinh đê tiện đó sao?"
"Con chỉ giỏi cãi lại mẹ. Nếu con không đi, mẹ về nhà sẽ nuốt phân tự tử, c·h·ết rồi cũng phải thúi c·h·ết con."Diana vỗ trán: "Mai con còn phải đến quán nướng nữa, đồ đạc đều đổ hết rồi.""Con không cần đi đâu, mẹ giúp con dọn."
"Vậy Louis thì sao, cậu ta bị t·h·ư·ơ·n·g nặng như vậy, con muốn ngày mai đi thăm cậu ta.""Để mẹ đi thăm cho."
Bạn cần đăng nhập để bình luận