Ma Thần Nhạc Viên

Chương 72: Đại sư

Hoàng Lân vừa đi, vừa nói với Phương Tinh Kiếm: "Xem ra hiệp hội lần này coi trọng ngươi lắm, phái đến là đại sư Griffin, người đứng thứ mười trong kho vũ bị hoàng gia. Lát nữa khi nói chuyện với hắn, ngươi nhớ khách khí một chút, thực lực của mấy vị đại sư này thì cũng bình thường thôi, nhưng công nghệ chế tạo vũ khí trang bị của họ có thể nói là đạt đến đỉnh cao rồi, muốn ông ấy dốc lòng thì nhất định phải khách khí một chút."
"À phải rồi." Nói xong, hắn đưa một cái túi tiền bằng lụa cho Phương Tinh Kiếm: "Bây giờ ngươi còn chưa có gì tích lũy, chút tiền này để ngươi dùng làm lộ phí."
Phương Tinh Kiếm ước chừng túi tiền trong tay, tính ra chắc khoảng 200 kim tệ. 200 kim, dựa theo trợ cấp kỵ sĩ bây giờ của hắn, cũng phải nhịn ăn nhịn uống 20 tháng mới có được, hiển nhiên số tiền này đối với Hoàng Lân không hề nhỏ, đối phương thực sự xem hắn là đệ tử thân truyền mà đối đãi.
Nhưng mà xem số tiền trong túi, trong lòng hắn vẫn không nhịn được mà cảm thấy hứng thú, cách hối lộ ở thế giới này cũng thật là đơn giản, thô bạo, mà Phương Tinh Kiếm lại thích kiểu này.
Một giây sau, hắn trầm ngâm một chút, nghĩ xem người bình thường vào lúc cảm động sẽ muốn nói gì, Hoàng Lân đã khoát tay: "Không cần nói gì cả, đời này ngươi cứ cố gắng cho tốt, có thể trở thành cường giả cấp thần thì đó là điều tốt nhất, để ta, Hoàng Lân này có thể dạy dỗ ra một đệ tử cường giả cấp thần, thì đó chính là báo đáp lớn nhất đối với ta."
"Ta sẽ cố gắng, sư phụ."
Phương Tinh Kiếm theo Hoàng Lân đi đến trước thư phòng, Hoàng Lân vẫy tay: "Ngươi vào đi, ta không muốn gặp người ở Hoàng Đô đến. Ta ở thao trường đợi ngươi, thuốc ngâm của ngươi pha xong rồi, hôm nay bắt đầu thực chiến mỗi ngày với ta. Châu tuyển khác với khu tuyển, sau khi học kỹ năng thì thực chiến là một khâu cực kỳ quan trọng." Nói xong, Hoàng Lân cũng đã ung dung rời đi, thoáng chốc đã biến mất không thấy đâu.
Phương Tinh Kiếm gật đầu, hướng về thư phòng đi vào, một lão giả tóc trắng xóa đã đợi sẵn ở đó, đang ngồi trên ghế nhâm nhi trà.
Thấy Phương Tinh Kiếm bước vào, ông nhíu mày, từ trên xuống dưới quan sát kỹ Phương Tinh Kiếm một lượt, nói: "Khí chất trầm ổn, bước đi mạnh mẽ, hai tay thon dài, đôi mắt sắc sảo như kiếm, quả là một tay kiếm giỏi."
Nói rồi ông vẫy tay với Phương Tinh Kiếm, nói: "Lại đây, để ta đo đạc qua thân hình ngươi đã."
Phương Tinh Kiếm tiến lên, đưa túi tiền trong tay cho lão giả tóc trắng.
Lão giả tóc trắng như đã biết trước, không nói lời nào mà cầm lấy túi, rồi tự nhiên như không có chuyện gì nhét vào trong ngực. Nhưng mà, sau khi đưa tay ước lượng độ nặng của túi, trên mặt ông liền xuất hiện thêm một nụ cười.
"Ta đo qua thân thể cho ngươi trước, trong khi đó ngươi có thể nói cho ta biết ngươi muốn vũ khí gì." Lão giả tóc trắng mỉm cười nói: "À phải rồi, ta là Griffin."
Liền thấy lão giả rút ra thước dây, bắt đầu đo ngón tay, cánh tay, thậm chí là ngực, vòng eo, chiều cao của Phương Tinh Kiếm, vừa đo vừa nghe Phương Tinh Kiếm miêu tả.
Đối với thần binh đế quốc mà mình muốn, Phương Tinh Kiếm đã sớm bàn qua với Hoàng Lân, cũng đã nghe viện trưởng miêu tả về thần binh đế quốc rồi.
Chỉ nghe hắn nói: "Ta muốn trường kiếm, thứ nhất là phải bền chắc, thứ hai tốt nhất có hiệu quả của nhuyễn kiếm, có thể tự do biến hình, thậm chí kéo dài ra được, tất nhiên độ sắc bén cũng là điều không thể thiếu."
"Ta tu luyện Thái Lam Phong Kiếm, cho nên hy vọng trên thân kiếm có khắc các phong văn có các lỗ gió êm dịu, khi khí lưu bị lưỡi kiếm chém ra sẽ tạo thành một loại kiếm khí đặc biệt."
Nói một tràng các yêu cầu, lão giả tóc trắng vừa gật đầu, vừa đo xong thể chất của Phương Tinh Kiếm, cuối cùng nghe Phương Tinh Kiếm nói: "Thêm nữa, ta hy vọng có thể dùng di cốt từ cấp kỵ sĩ (nhất chuyển) trở lên để làm chủ tài, người đó tốt nhất cũng là chức nghiệp điều khiển đại khí."
Griffin nhìn Phương Tinh Kiếm một chút, nói: "Ngươi lại rất hiểu biết."
Cường giả cấp kỵ sĩ (nhất chuyển) trở lên, thường thường đã tu luyện Ba văn thành công, kết nối được với Dĩ Thái Mê Tử. Xương cốt của bọn họ qua thời gian dài được Ba văn gia trì, thường đã cứng như thép, chưa hết, đặc biệt được Dĩ Thái Mê Tử không ngừng gia trì, cho dù chết đi cũng có vài năng lực đặc dị.
Chỉ cần Ba văn thuộc tính phù hợp, vậy thì vũ khí chế tạo từ di cốt có thể gia tăng uy lực kỹ năng của người trang bị.
Nhưng số người sẵn lòng hiến di cốt cho đế quốc chế tạo vũ khí lại không nhiều, phần lớn di cốt của các cường giả của đế quốc đều đến từ chiến tranh bên ngoài, có thể nói mỗi một món vũ khí làm từ di cốt đều đáng giá ngàn vàng.
Vũ khí chế tạo từ vật liệu quý hiếm, có các loại năng lực kỳ lạ, gọi là thần binh đế quốc. Mà trên cơ sở đó sử dụng di cốt của kỵ sĩ, thì được gọi là di cốt thần binh, trong đó vật liệu là di cốt của kỵ sĩ nhất chuyển thì gọi là Hạ vị di cốt thần binh, dùng di cốt kỵ sĩ nhị chuyển phong hào thì gọi là Thượng vị di cốt thần binh.
Thậm chí có vũ khí chế tạo từ di cốt của cường giả cấp thần, gọi là Thần Hài Vũ Trang, có năng lực cường đại không thể tưởng tượng được, là thiên hạ kỳ trân, hay được gọi là Thần khí.
Nhìn ánh mắt của Phương Tinh Kiếm, Griffin cười một cái nói: "Kỵ sĩ bình thường muốn có được di cốt thần binh, đó là chuyện không thể. Nhưng mà..."
Nói đến đây, ông lại đột ngột đổi giọng: "Phương Tinh Kiếm, ngươi đúng là quá may mắn, thiên phú của ngươi quá xuất sắc, đồng thời đã khiến một nhân vật lớn coi trọng, người đó bảo ta nhất định phải chiếu cố ngươi một lần, còn thưởng một bộ xương sống lưng của phong hào kỵ sĩ (nhị chuyển), ta sẽ dùng bộ xương này để tạo cho ngươi một thanh trường kiếm, đây chính là Thượng vị di cốt thần binh."
Griffin vỗ vai Phương Tinh Kiếm, mang theo chút ghen tị nói: "Có vị đại nhân vật này chăm sóc, từ nay về sau ngươi chắc chắn một bước lên mây. Dưới sự giúp đỡ của người đó, việc ngươi trở thành cường giả cấp thần không phải là không thể. Sau này cũng cần ngươi chiếu cố nhiều hơn."
Ánh mắt của Phương Tinh Kiếm hơi sáng lên, trong lòng thoáng chốc dậy sóng, hắn biết rõ ràng, điều gì đến rồi cũng sẽ đến.
Khoảng thời gian này không kể giới quý tộc ở thành Coaster, rất nhiều thế lực gia tộc đều muốn đưa cành ô liu cho Phương Tinh Kiếm, nhưng đều bị Hoàng Lân cùng viện trưởng ngăn cản. Nhưng lần này cành ô liu đến từ Hoàng Đô, lại do chính đại sư đứng thứ mười của kho vũ bị hoàng gia thay mặt tung ra, hiển nhiên là rất khó cự tuyệt.
Nhưng mà Phương Tinh Kiếm cũng không hề có ý định từ chối, thực tế đúng như hắn từng nói với Kayle, trên thế giới này không tồn tại người hoàn toàn tự do, cho dù thiên phú của hắn có tốt thế nào đi nữa, trước khi vô địch thiên hạ, hắn cũng phải tìm cho mình một chỗ dựa lớn.
Cái gọi là tập được văn võ nghệ, bán mình cho nhà đế vương. Hắn không ngại bán đi võ lực và tiền đồ của mình, nhưng nhất định phải bán với cái giá cao.
Cho nên hắn hỏi: "Không biết vị đại nhân hùng hồn ở Hoàng Đô kia là ai vậy?"
Griffin nói: "Chính ngươi gặp mặt rồi sẽ biết." Nói xong, ông lấy ra từ trong ngực một tấm giấy toàn thân ánh vàng, bên mép giấy có những chỗ không đều nhau, trên giấy có một mùi kỳ lạ như lưu huỳnh, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng.
Điều khiến người ta để ý hơn là Phương Tinh Kiếm cảm giác được trên tờ giấy có một loại mùi vị tà dị.
Griffin giơ tay ném lên, tờ giấy kia lơ lửng trong không khí, ông quỳ rạp xuống đất, cung kính nói: "Mời điện hạ giáng lâm."
Lời vừa dứt, tờ giấy kia trong không khí tự bốc cháy, nhưng tờ giấy lại không hóa thành tro tàn, mà ngược lại từ tờ giấy xuất hiện từng đạo từng đạo ngọn lửa, chúng nhảy lên không ngừng trong không trung, tạo thành chân dung một người nam nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận