Ma Thần Nhạc Viên

Chương 362: Chờ

Chương 362: Chờ đợi
Robert nhìn ba kỵ sĩ đang xông tới, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Thực lực một đối một của đối phương có lẽ không bằng hắn, nhưng ba người cùng xông lên thì có thể đè hắn đánh. Nghĩ đến đây, hắn càng mừng vì mình đã đi cùng Phương Tinh Kiếm. Nếu thật sự chỉ có một mình đến tìm, e rằng không chỉ không đòi lại được 90 ngàn kim tệ mà còn bị đánh cho thành đầu heo.
Phương Tinh Kiếm lạnh lùng nhìn lướt qua ba kỵ sĩ đang lao đến, trực tiếp tung một quyền từ xa. Rõ ràng là kình quyền, nhưng dưới sự chuyển hóa của kiếm cốt lại biến thành kiếm lực, giống như trường kiếm vung ngang, chém rách không khí, tạo ra ba luồng sóng xung kích không khí, hóa thành ba đạo kiếm khí đánh ra.
Tiếng kêu rên cùng tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, ba kỵ sĩ vừa xông lên đã bị gãy gân xương, ngã xuống đất. Khuôn mặt đầy nốt ruồi của Điếm trưởng Gotze lúc này cũng lộ vẻ kinh ngạc. Đối phương chỉ tung một đòn từ xa đã đánh trọng thương ba kỵ sĩ, thực lực quả thực cao thâm khó lường.
Đặc biệt, thủ đoạn của đối phương rất bình thường, chẳng qua chỉ là cách không đánh ra khí lưu hình thành sóng xung kích, càng khiến bà ta không thể nhìn ra thân phận và lai lịch của Phương Tinh Kiếm.
Điếm trưởng Gotze trừng mắt nhìn Phương Tinh Kiếm một cái, nhưng tình thế hiện giờ, người mạnh mới có quyền. Dù trong mắt bà ta đầy sự thù hận và sỉ nhục, vẫn phải cúi người xuống hỏi lại: "Các hạ rốt cuộc là ai? Coi như tôi muốn kiếm tiền, cũng không thể không biết tên của đối phương chứ?"
Trong lòng Phương Tinh Kiếm lúc này là một mớ cảm xúc hỗn độn nhất, bao gồm phẫn nộ và cừu hận. Thông thường, nhờ tâm pháp trấn áp và khai thông mà hắn luôn mang vẻ lạnh lùng, khó gần, nhưng một khi bùng nổ, sẽ trở nên vô cùng thô bạo như hồi chiến đấu ở khu học viện hay khi đối phó với Shary.
Lần này, đối phương lừa của hắn 90 ngàn kim tệ, làm gián đoạn tiến độ của hắn vào thời khắc mấu chốt. Điều đó càng khiến những cảm xúc tiêu cực trong lòng hắn bùng cháy dữ dội.
Nghe Gotze nói vậy, Phương Tinh Kiếm liếc mắt nhìn bà ta, lạnh lùng đáp: "Bằng ngươi mà xứng hỏi thân phận của ta sao? Trong vòng nửa canh giờ phải mang tiền đến đây, nếu không cửa hàng này của ngươi đừng hòng mở ra nữa. Có chỗ dựa gì, thủ đoạn gì thì cứ lôi hết ra đây, ta sẽ ở đây tiếp hết."
Câu nói này của đối phương vừa thốt ra đã chẳng thèm che giấu thân phận, Gotze liền biết gã thiếu niên trước mặt chắc chắn không dễ đối phó. Hơn nữa, bà ta tự thấy đã nể mặt đối phương hết mức rồi mà đối phương vẫn ép sát như vậy, lửa giận trong lòng càng bốc lên, bà ta liền hét lên: "Các hạ cũng thật là oai phong quá đấy! Thị trấn quặng sắt này là trực thuộc Cục Mỏ Đại Tây Châu, tốt nhất các hạ đừng tự gây phiền toái cho mình."
Gotze lúc này vẫn mơ hồ cho rằng đối phương hẳn là người của một đại quý tộc nào đó đến từ nơi khác, trong nhà có người quyền cao chức trọng nên mới dám ngông cuồng như vậy.
Nghe Gotze nói xong, Phương Tinh Kiếm chỉ liếc mắt nhìn bà ta rồi chỉ một ngón tay ra. Sức mạnh đại pháp thuần túy đâm thủng không khí, như một quả bom hơi phát nổ trước mặt Điếm trưởng Gotze.
Sức mạnh này không quá mạnh, nhưng dưới sự gia trì của Vô Thượng Kiếm Ý thì lại đạt tới độ xảo diệu tối thượng, trực tiếp tác động vào tai Điếm trưởng Gotze, phá vỡ sự cân bằng của bà ta, khiến bà ta loạng choạng, lăn xuống đất. Hai chân bà ta gắng gượng nhưng tai và tiểu não vừa bị chấn thương nên nửa ngày không bò dậy nổi.
Robert đứng một bên cẩn trọng nhìn Phương Tinh Kiếm. Từ sau khi quen biết đối phương ở khu học viện, hắn đã biết Phương Tinh Kiếm là người trong nóng ngoài lạnh. Bình thường trông thì lạnh lùng nhưng một khi nổi giận thì sẽ giống như núi lửa phun trào. Khi còn là kỵ sĩ đã dám bắt Wenzel ngay trước mặt viện trưởng học viện Coaster.
Bây giờ, Phương Tinh Kiếm đã là phong hào kỵ sĩ, thủ đoạn chắc chắn càng tàn nhẫn hơn. Đến giờ vẫn chưa hề báo tên, hiển nhiên là quyết tâm muốn giáo huấn Gotze và cả những kẻ đứng sau lưng bà ta.
Thấy Điếm trưởng Gotze loạng choạng không bò dậy nổi, Phương Tinh Kiếm thản nhiên nói: "Ngươi còn 27 phút nữa."
Gotze đau đớn nhăn nhó mặt mày, nửa ngày mới bò dậy được. Bà ta vừa mở miệng định mắng thì liền bị ánh mắt lạnh lẽo của Phương Tinh Kiếm chặn lại.
"Nói thêm một câu nữa, mạng ngươi khó giữ." Mặt Điếm trưởng Gotze đỏ bừng, nắm chặt hai tay thành quyền, nhưng chỉ có thể nghiến răng kìm nén cơn giận trong lòng, quay người rời đi, không dám nhìn Phương Tinh Kiếm thêm lần nào.
Dưới chân Phương Tinh Kiếm, Roseline kêu lên: "Nhãi ranh, ngươi có dám thả ta đi không?"
"Ngươi có thể gọi ai đến?"
"Phong hào kỵ sĩ!"
"Ừ?"
"Ngươi sợ à?"
Roseline chợt cảm thấy hai gò má mình mềm ra, bản thân đã có thể đứng lên. Hắn vội vàng đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Phương Tinh Kiếm.
"Nhãi ranh, ngươi giỏi thì cứ đứng đây chờ đó."
Phương Tinh Kiếm khẽ cười, kiếm chỉ quét ngang, kiếm khí xáo trộn, Roseline kinh hô một tiếng rồi vội vã hết tốc lực lùi về sau. Toàn thân hắn dựng hết cả tóc gáy, chỉ cảm thấy đời này chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, trong nháy mắt đã lùi ra xa trăm thước.
Cảm thấy thân thể mình không bị thương, hắn cười ha hả nhìn Phương Tinh Kiếm: "Nhãi ranh, ngươi chờ đó, ngươi nhất định phải chết! Lần này ngươi chết chắc rồi! Chờ ta quay lại, ta sẽ bắt ngươi phải quỳ xuống van xin ta." Nói được một nửa, trong không khí đột nhiên lóe lên điện quang, Roseline la hét thảm thiết, lùi lại hơn chục bước mới dừng lại được.
Hắn vội nhìn vào bàn tay Phương Tinh Kiếm, chỉ thấy trong lòng bàn tay đối phương, một ngón tay cái tỏa ra từng tia lạnh lẽo, im lìm nằm đó.
Roseline cúi gầm mặt xuống, nhìn tay phải mình, phát hiện ngón tay cái không biết từ khi nào đã bị sóng kiếm Dĩ Thái nhiệt độ thấp chém xuống rồi đóng băng. Hiệu ứng đóng băng khiến hắn không bị chảy máu cũng không cảm thấy đau đớn.
Phương Tinh Kiếm thản nhiên nói: "Trong vòng một tiếng phải quay lại. Ta sẽ ở đây chờ ngươi, mau gọi người đến đây đi."
Hai gò má Roseline run lên, trong mắt tràn ngập sát ý điên cuồng. Ngón tay cái bị cắt đứt, hắn lại không có năng lực tái sinh, trừ khi thăng cấp lên phong hào kỵ sĩ, nếu không thì đời này cũng đừng mơ dùng tay phải vung binh khí.
"Nhãi ranh, ngươi nhất định phải chết, ngươi thật sự chết chắc rồi, ngươi chọc nhầm người rồi."
Nói xong hắn liền dùng hết sức lực bỏ chạy. Trong lòng hắn lúc này đã bị sát ý ngùn ngụt lấp đầy, hắn nhất định phải khiến tên nhãi con ngông cuồng đó phải quỳ dưới chân mình van xin, rồi sau đó mới giết chết đối phương.
Robert nhìn Phương Tinh Kiếm, hắn biết nếu Phương Tinh Kiếm trực tiếp lộ thân phận hoặc dùng thủ đoạn của phong hào kỵ sĩ, thì đối phương chắc chắn không còn thái độ như bây giờ nữa.
Hắn không kìm được lên tiếng: "Tinh Kiếm, không cần làm lớn chuyện vậy chứ?"
Phương Tinh Kiếm nhắm mắt lại đáp: "Cướp tiền của ta, đương nhiên phải trả cả gốc lẫn lãi. Ta không có thời gian để lằng nhằng với bọn chúng."
Tốc độ của kỵ sĩ hoặc phong hào kỵ sĩ rất nhanh. Chỉ trong vòng 20 phút, đã có hai nhóm người cùng xông tới. Bên cạnh Điếm trưởng Gotze có một người đàn ông trung niên tóc hơi hoa râm, thân hình to lớn, đó là anh trai bà ta, Daniel, phó cục trưởng Cục Mỏ Đại Tây Châu.
Còn nhóm người xông đến trước mặt bọn họ lại càng hung hăng hơn. Từng lớp từng lớp Giảm Bán Lực Trường không chút kiêng dè nào được triển khai, khiến một đường đi tới toàn là người ngã ngựa đổ. Tổng cộng có hai phong hào kỵ sĩ, vừa tới đã bao vây Phương Tinh Kiếm hai bên trái phải.
"Đó là hai anh em Doren và Dolon của Lưu Thủy đạo trường!"
"Nghe nói Lưu Thủy đạo trường vì tư cách sổ tay kỵ sĩ mà đang tâng bốc Học Tu trợ lý, xem ra lần này là vì Roseline mà ra mặt."
"Ai, trước kia cửa hàng luyện kim cũng vì đắc tội người của Lưu Thủy đạo trường mà bị một trận đại hỏa, cả gia đình 22 miệng ăn đều bị thiêu sống."
"Hai anh em đó đúng là lòng dạ độc ác, thằng nhãi kia lần này gặp xui xẻo rồi."
Roseline cười gằn đi tới, nhìn Phương Tinh Kiếm nói: "Nhãi ranh, cha ta chính là Học Tu trợ lý Creel của Đại Tây Châu. Bây giờ ngươi quỳ xuống xin tha, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng."
Trước đó bị đánh, hắn chỉ nghĩ do đối phương không biết thân phận mình nên mới làm vậy. Hắn nhịn đến giờ mới báo tên cha ra, chính là sợ Phương Tinh Kiếm bỏ trốn.
Phía sau, Daniel, anh trai của Điếm trưởng Gotze, lắc đầu, trong lòng thầm than: ‘Creel cũng xem như một đời anh tài, không ngờ lại sinh ra một đứa con trai như vậy.’ Nghĩ vậy, hắn liếc nhìn Phương Tinh Kiếm, cũng biến sắc mặt, trong mắt liên tiếp lóe lên mười mấy loại tâm tình khác nhau.
Trong lòng hắn đột nhiên chìm xuống: ‘Lại là hắn ư? Đáng chết Gotze, sao lại chọc phải sát tinh này!’
Bạn cần đăng nhập để bình luận