Ma Thần Nhạc Viên

Chương 140: Nguy cơ cùng ngẫu nhiên gặp (10 càng)

Không muốn vẫn bị đối phương khí tức áp bức, Phương Uy nói tránh đi: "Đáng tiếc Viện Khoa Học vẫn chưa nghiên cứu triệt để quy tắc hai giới, nếu không trực tiếp đem bộ đội thiết giáp cùng tên lửa đạn đạo châu tế đều chở tới đây, đã sớm san bằng khối đại lục này. Chứ không như hiện tại thứ gì đến nơi này, đều thành một đống sắt vụn, còn phải ở chỗ này, dựa theo quy tắc vật lý của thế giới này mà kiến tạo, nghiên cứu lại." Thiếu nữ lắc đầu, ánh mắt một mảnh cao thâm khó dò: "Phương Uy, ngươi không nên xem thường người trên đại lục này, phải thừa nhận, việc khai phá thân thể con người của bọn họ đã vượt xa chúng ta, nếu như không có sự giúp đỡ của Tà Thần, chúng ta không thể vượt qua bọn họ ở phương diện này. Hơn nữa quy tắc hai giới thâm sâu đến mức nào, càng tiến vào vi xem phương diện, chênh lệch giữa hai bên càng lớn, không phải ta xem thường đám người điên ở Viện Khoa Học kia, nhưng e rằng trong mấy trăm năm, họ cũng đừng mơ chở được đầu đạn hạt nhân các loại đồ vật tới đây. Huống hồ cho dù có đầu đạn hạt nhân, cũng chưa chắc làm gì được những cường giả thần cấp kia, một khi bọn họ không thèm để ý mà xâm nhập Trái Đất tàn sát, cho dù mấy vị Vu Vương cũng sẽ đau đầu hơn." Ngay lúc thiếu nữ nói ra những lời này, ánh mắt Phương Uy ngưng lại, hình ảnh trên màn hình điện tử đơn sơ, trong hình trắng đen mơ hồ, hiện lên một người nam tử tay cầm trường kiếm, chậm rãi bay xuống mặt đất. "Người này... trông quen mắt quá..." "Phương Tinh Kiếm?" Nghe Phương Uy nói, con mắt cô gái kia đột nhiên nheo lại, giống như lão hổ tỉnh giấc, tỏa ra sát khí nồng đậm. "Ngươi xác định đây là Phương Tinh Kiếm?" Phương Uy có chút do dự nói: "Nhìn thì khá giống, nhưng khí chất có vẻ không giống lắm, dung mạo cũng có chút thay đổi nhỏ. Nhưng Caroline của gia tộc Onassis đã giết Phương Tinh Kiếm rồi mới đúng, sao hắn lại ở đây?" Thiếu nữ lạnh lùng nói: "Xem ra hắn không những không chết, trái lại có kỳ ngộ khác, có được truyền thừa kỵ sĩ đế quốc. Hắn quả nhiên là con hoang của người dị giới, nếu không cũng không thể học được võ kỹ. Bởi vì người này rút lui, mới khiến đệ đệ ta được chọn làm sứ đồ Phương Tinh Thần. Cái Phương Tinh Thần kia có tư chất Vu sư, ta không có gì để nói. Vì vậy vốn dĩ ta dự định sau khi đạt tới thần cấp, sẽ tự mình đưa đệ đệ về. Nhưng hiện tại đã gặp được Phương Tinh Kiếm này, ta liền mang hắn về nhà trước, giao cho lão thái thái xử trí, coi như là lập công." Từ xưa đến nay phân gia đã bị lão thái thái kia đề phòng, áp chế, thậm chí đuổi khỏi đại viện, chỉ để lại con cái lão thái thái ở đại viện. Nếu không phải tư chất Phương Thiến thực sự ưu tú, căn bản không thể có cơ hội tới dị giới tu luyện như thế này. Mà nàng biết chuyện của Phương Tinh Kiếm, lão thái thái đã tức giận thế nào, nếu có thể bắt được Phương Tinh Kiếm, nàng lập tức có thể có được tiếng nói lớn hơn trong Phương gia, địa vị cao hơn và tài nguyên tu luyện dồi dào hơn. Huống hồ nếu không phải Phương Tinh Kiếm trốn tránh, sao đệ đệ nàng bị phái đi làm sứ đồ của Phương Tinh Thần. Vốn sức mạnh của sứ đồ càng gần gũi với huyết thống và tuổi tác thì càng mạnh, nếu Phương Tinh Kiếm ở đây, căn bản không đến lượt đệ đệ của nàng. Trong lúc nói chuyện, từng luồng khí lưu bên cạnh thiếu nữ không ngừng kích động, lúc ẩn lúc hiện phát ra tiếng hổ gầm tiếng rồng ngâm. Phương Uy hô: "Phương Thiến, lần này nhiệm vụ không phải để chúng ta chiến đấu, nếu cô ra tay bị đế quốc phát hiện, có thể uy hiếp đến toàn bộ kế hoạch của chúng ta." Cùng lúc đó, trong hình là hình ảnh Phương Tinh Kiếm triển khai Vô Thân Tướng cuối cùng, sau một khắc hình ảnh biến mất lại chuyển sang tầm nhìn khác, đó là hai chiến sĩ Garcia đã chết. Trong mắt Phương Thiến lộ ra tự tin dâng trào: "Hắn đánh giết đại chiến sĩ cũng bị thương, thực lực nhiều nhất chỉ có nhất chuyển đỉnh phong. Ta bắt hắn dễ như giết gà, sao bị người phát hiện? Hơn nữa người này cũng có chút số mệnh, hắn không những không chết mà còn học được truyền thừa của đế quốc, bắt lại giao cho lão thái thái chính là một đại công." Nói xong câu cuối cùng, khí thế toàn thân nàng bốc lên ngút trời, thậm chí làm tầng mây trên bầu trời tan ra một lỗ thủng. "Phương Uy, cô điều khiển hệ thống theo dõi, xem hắn rốt cuộc đang đi đâu." Phương Uy lắc đầu bất đắc dĩ: "Đây vẫn chỉ là vật thí nghiệm Viện Khoa Học tạo ra để thích ứng với quy tắc vật lý của Kỳ Tích thế giới, hiện tại chỉ có thể kiểm tra thời gian thực, không thể hồi tưởng, thậm chí liên lạc cũng không được, chúng ta giờ chỉ có thể thử vận may, xem còn có đại chiến sĩ nào khác gặp hắn không." Ở một nơi khác, Phương Tinh Kiếm vẫn chưa biết có vài người quen đang dán mắt vào hắn. Hắn đi một đường, ước chừng sau một tiếng thì thấy vài dấu chân, hắn ngồi xổm xuống nhìn một chút, phát hiện là dấu áo giáp. "Người Garcia đúc rèn trình độ rất thấp, những áo giáp này, chắc là vết tích kỵ sĩ đế quốc để lại." Nghĩ vậy, hắn tìm quanh, quả nhiên lại phát hiện những dấu vết khác. Thế là hắn truy theo dấu vết, dấu vết càng ngày càng nhiều, nhưng ngay khi hắn đi tới một cây đại thụ, đột nhiên xuất hiện bốn bóng người vây lấy hắn. "Ha ha, Tyrone, ta đã nói sẽ có người theo dấu vết tới đây mà, áo giáp của ngươi quá nặng." Người nói là một tên tiểu nhân gầy gò, tuy rằng mặc lễ phục kỵ sĩ, nhưng toàn thân vẫn lộ ra một cỗ khí tức hèn mọn khó nén. Tyrone bị hắn gọi là kỵ sĩ trung hình toàn thân phủ kín trọng giáp, nghe vậy hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao theo chúng ta?" "Còn phải hỏi sao, vừa nhìn đã biết là kỵ sĩ rồi." Một nữ kỵ sĩ tóc xanh lục cười nói, nhìn Phương Tinh Kiếm chật vật nói: "Cậu nhóc, ngươi là học viện nào? Bị lạc mất đồng đội rồi sao?" Một kỵ sĩ áo đen khác quét mắt Phương Tinh Kiếm vài lần, có vẻ không thấy nguy hiểm nên nhảy lên cành cây bắt đầu cảnh giới. Phương Tinh Kiếm nhìn bốn người một lượt, hỏi: "Ta là học viện Hoàng Gia Coaster, các người là ai?" "Ừ? Người Coaster à? Chúng ta là học viện Hoàng Gia Lothand." Nữ nhân tóc lục cười: "Coaster lần này nổi tiếng rồi, ngươi có biết Hanmier không? Hắn một mình đánh chết bảy Hắc Quỷ đấy, xem ra lần sau tuyển châu có hy vọng rồi." Phương Tinh Kiếm lắc đầu: "Ta chạy một mạch tới đây, không rõ tình hình lắm, các ngươi có chuẩn bị vũ khí chưa?" Người gầy hèn mọn cười hề hề, từ trong túi sau lưng rút ra một thanh trường kiếm ném cho Phương Tinh Kiếm, nói: "Nhóc con, ngươi mới chuyển chức đúng không, mà một mình dám đấu đá lung tung? Xem bộ dạng ngươi, chắc chịu khổ không ít nhỉ." Phương Tinh Kiếm tiện tay vung trường kiếm, không hề trả lời vấn đề đối phương, mà hỏi: "Các ngươi định đi đâu? Người Garcia rút lui thành công chưa?" "Chưa đâu." Người phụ nữ tóc lục đáp: "Bọn họ bị chúng ta áp chế, đang toàn lực co lại, rút về vịnh Goring, hiện tại chúng ta toàn tuyến ép vào, đều đang hướng về vịnh đó tập trung, nghe nói tướng quân Oliopas dự định tiêu diệt bọn chúng ở đó." Oliopas chính là thống soái Trấn Tây quân, cũng là người chỉ huy cao nhất trận chiến này, đồng thời là người mà trong bóng tối Hoàng Lân mời đến, chỉ đạo Phương Tinh Kiếm những ba chữ kỳ lạ. Thấy Phương Tinh Kiếm không nói gì, nữ tử tóc lục lại nhìn hắn, nhìn thấy vết bỏng và lễ phục kỵ sĩ xám xịt, lắc đầu nói: "Thôi vậy, ngươi đi cùng chúng ta đi, một mình ngươi mà xông xuống thì bị Hắc Quỷ ăn thịt mất." Người mặc áo đen đang cảnh giới trên cây bất mãn: "Chúng ta không có thời gian dẫn người mới, hắn sẽ làm chậm tốc độ của chúng ta." Nữ kỵ sĩ tóc lục cười nói: "Một mình hắn xông được tới đây, cũng xem như giỏi, chắc không cản trở đâu." Hắc bào bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói với Phương Tinh Kiếm: "Nhóc con, nếu ngươi kéo chúng ta tụt lại phía sau, có thể chúng ta sẽ không ở lại chờ ngươi đâu." Phương Tinh Kiếm nhàn nhạt nói: "Cũng được." Hắn quét thanh trường kiếm, đã muốn vứt bỏ thanh phá kiếm lúc trước, cắm thanh kiếm mới vào vỏ kiếm. Quét mắt qua bốn người trước mặt một lượt, hiện tại thân thể hắn bị thương, lại chưa quen đường tới vịnh Goring, đặc biệt nếu tiếp tục tiến lên e rằng sẽ gặp càng nhiều Hắc Quỷ, xác thực nên tạm thời gia nhập một đội kỵ sĩ. Nữ kỵ sĩ tóc lục cười: "Tốt thôi, chúng ta mau đi, đi muộn không chừng kết thúc rồi, ta còn chưa giết đủ Hắc Quỷ nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận