Ma Thần Nhạc Viên

Chương 37: Hoan hỉ ưu sầu

Trong Thuyết Kiếm Quán, phần lớn các học đồ đều đang chờ danh sách khu tuyển được công bố. Ogdon đi qua đi lại trong sân, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cổng lớn Thuyết Kiếm Quán.
"Ta đã học xong Cửu Dương Thần Kiếm, ba môn kiếm thuật cơ bản cũng đạt tới cấp mười, lần này thể hiện trong khu tuyển xem như là ổn."
"Lúc ở vòng thi thứ hai, có một giám khảo còn mỉm cười với ta đó."
"Thành tích vòng thi thứ hai của ta hẳn là khá tốt. Ngược lại vòng thi thứ ba ngoại trừ Wenzel, mọi người đều không ra gì."
"Tính toán như vậy, ta vẫn có khả năng vào khu tuyển." Nếu thật sự không có chút khả năng nào lọt vào khu tuyển, thì Ogdon đã tuyệt vọng chứ không lo lắng nữa rồi. Nhưng tình hình bây giờ, dù hy vọng không lớn, hắn vẫn mang một chút tâm lý may mắn.
"Biết đâu ta lại vượt qua thì sao?"
Thấy hắn cứ đi tới đi lui không ngừng, Kayle không nhịn được nói: "Được rồi, dừng lại đi, ngươi làm cái gì mà hoảng hốt vậy? Giờ ngươi có sốt ruột thế nào, thành tích thi cũng sẽ không thay đổi đâu."
"Ừm." Ogdon ngồi xuống, nhưng chân phải vẫn cứ run rẩy không ngừng, lông mày lúc thì cau lúc lại nhíu chặt, không biết đang nghĩ gì, Kayle nhìn thấy thế khẽ cười.
Cuối cùng, ngay khi không khí trong Thuyết Kiếm Quán càng lúc càng căng thẳng, nhân viên của Học viện Kỵ sĩ Hoàng gia Coaster cuối cùng cũng tới, thấy lá thư kia, tất cả mọi người ở đó đều kích động đứng lên.
Bị hàng chục cặp mắt nhìn chằm chằm, người đưa tin nọ cũng không hề kinh hãi, tình huống như vậy hắn gặp quá nhiều rồi.
Hắn hô: "Xin hỏi quán trưởng Thuyết Kiếm Quán ở đâu?"
"Ta đây." Kayle đi tới, chắp tay với người đưa tin nói: "Xin cám ơn."
Nhận lấy thư, hắn liền chậm rãi mở ra trước ánh mắt mong chờ, tò mò và căng thẳng của mọi người.
Kayle xem danh sách, ánh mắt lúc đầu vẫn rất bình thường, nhưng ngay sau đó liền ngây người ra, hắn lại ghé sát vào danh sách nhìn kỹ, dường như không thể tin được nội dung vừa nhìn thấy.
Tim của Ogdon đập mạnh lên: 'Lẽ nào ta trúng rồi? Lẽ nào ta trúng rồi?'
Chỉ thấy Kayle nhìn người đưa tin hỏi: "Danh sách này, có tính sai không?"
Người đưa tin tự nhiên chưa từng xem nội dung danh sách, nhưng vấn đề tương tự hắn đã trả lời không biết bao nhiêu lần mỗi năm, liền cười nói: "Tuyệt đối không thể sai."
Kayle chớp mắt, nhìn danh sách trên tay, đột nhiên cười gượng.
Ogdon bên cạnh bị mấy cái hành động kì lạ liên tiếp kia làm cho nóng lòng không thôi, thấy thế rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Kayle lão sư, rốt cuộc thế nào rồi?"
"Ta sẽ đọc mười người đứng đầu một lượt." Kayle lắc đầu nói: "Người thứ mười trong khu tuyển lần này, là Katel của học viện quý tộc. Người thứ chín là Jack của thành vệ sở. Người thứ tám là Chu Dũng của học viện kỵ sĩ Theresa. Người thứ bảy, Anthony. Người thứ sáu, Barbara của học viện kỵ sĩ Payon. Người thứ năm, Burris của phái Ảnh Nguyệt Giáo. Người thứ tư, Ferdinand của học viện quý tộc. Người thứ ba, Wenzel của học viện kỵ sĩ Theresa. Người thứ hai là Robert."
Khi đọc đến người thứ hai, mọi người ở đây đã không thể tin nhìn Kayle, sắc mặt của Ogdon thì xám như tro tàn, cứ như đã mất hết sức lực, nhưng trong hai mắt vẫn còn ẩn chứa một tia hy vọng yếu ớt.
"Không thể nào ta là khu quan, không thể nào... nhưng nói không chừng thì sao? Biết đâu lần này biểu hiện của ta vừa đúng ý giám khảo, họ liền cho ta hạng nhất?"
Grant bên cạnh thở dài một tiếng, hắn biết mình tuyệt đối không thể đoạt hạng nhất, liền xoay người bỏ đi, hắn muốn tìm một nơi nào đó yên tĩnh lại.
Ngay trong lúc Ogdon đang tuyệt vọng lại vừa có chút hy vọng, Kayle mỉm cười đọc ra cái tên cuối cùng.
"Hạng nhất, Thuyết Kiếm Quán, Phương Tinh Kiếm."
"Cái gì!" Ogdon hét lớn lên trước tiên: "Sao có thể như vậy! Ta không tin, ta không tin! Khu quan sao có thể là Phương Tinh Kiếm? Ta tám tuổi đã bắt đầu luyện võ, không kể ngày đêm, khổ tu bao nhiêu năm như vậy, hắn mới tới Thuyết Kiếm Quán được bao lâu, mới nửa năm thôi mà!"
Kayle hơi nhướng mày, nói: "Được rồi, sự thật là như vậy, đừng làm mất mặt nữa."
"Không thể nào, Phương Tinh Kiếm làm sao có thể vượt qua Wenzel, còn cả Robert, hắn ta là nhất chuyển đó, Phương Tinh Kiếm sao có thể so với hắn ta còn ưu tú hơn?" Ogdon hô: "Lão sư, cho ta xem danh sách!"
Kayle nhíu mày, trong khóe mắt ẩn chứa sát khí: "Ngươi nói cái gì?" Bộ dạng của đối phương, rõ ràng là đang nghi ngờ hắn nói bừa.
Ogdon lập tức cũng biết mình lỡ lời, hắn cũng biết Kayle không thể làm loại chuyện nhảm nhí đó, nhưng hiện tại hắn đang kích động, thật sự không cách nào khống chế được tâm tình của mình, chỉ có thể dịu giọng lại mà nói: "Lão sư, cho ta xem xem ta đứng thứ mấy."
Kayle hừ lạnh một tiếng, ném danh sách qua, Ogdon luống cuống tay chân đón lấy, đầu tiên liền nhìn về phía vị trí hạng nhất Phương Tinh Kiếm, sau đó hắn lại nhìn về phía sau, bắt đầu tìm kiếm tên mình.
Hạng thứ bốn mươi ba, Lambert của Thuyết Kiếm Quán.
Hạng thứ sáu mươi chín, Ogdon của Thuyết Kiếm Quán.
Hắn lùi lại hai bước, chỉ cảm thấy sức mạnh của toàn thân đều đang tan biến.
Kayle lắc đầu, hỏi một học đồ bên cạnh: "Tinh Kiếm đâu? Đi tìm xem, danh sách đều đến rồi, sao hắn vẫn chưa tới?"
"Vâng...vâng."
Vài tên học đồ lập tức xông ra ngoài, kích động la lớn: "Sư huynh Tinh Kiếm, sư huynh Tinh Kiếm, huynh đạt khu quan rồi!"
Lambert cũng đột nhiên quay đầu lại, không thể tin được lẩm bẩm: "Phương Tinh Kiếm vậy mà lại được hạng nhất?" Hắn nghĩ tới đối phương có thể lọt qua khu tuyển, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới đối phương có thể trở thành khu quan.
Trong sân, đông đảo học đồ đều kích động, cảnh tượng ồn ào vô cùng.
"Rốt cuộc là hắn làm thế nào mà được vậy?"
"Trước đây không phải hắn còn bị Wenzel mỗi ngày đè ra đánh sao?"
"Lẽ nào hắn có quan hệ với giám khảo? Nếu không hắn mới tới Thuyết Kiếm Quán có nửa năm, sao có thể vượt mặt mọi người? Còn đoạt được hạng nhất?" Có người âm u suy đoán.
Trong sân, vẻ mặt của mọi người có chút quái lạ, có kinh ngạc, có khó hiểu, có nghi hoặc, hiển nhiên đều có chút khó tiếp nhận việc Phương Tinh Kiếm đoạt được khu quan.
Kayle lắc đầu cười, hắn biết khu tuyển này, không ai dám gian lận, mà những giám khảo của học viện ánh mắt và tu vi đều cao hơn hắn, tuyệt đối không thể sai lầm được.
Ngay khi mọi người trong sân đang chìm trong bầu không khí phức tạp, cửa lớn của Thuyết Kiếm Quán lần thứ hai bị đẩy ra, Wenzel cầm trường kiếm đi vào, vừa thấy một học đồ liền hỏi: "Phương Tinh Kiếm đâu?"
Tên học đồ kia bị Wenzel nhìn một cái, liền cảm thấy cả người không thoải mái, lo lắng nói: "Sư... Sư huynh đi tìm, nhưng mà sư huynh Tinh Kiếm ăn sáng xong, thường là giữa trưa mới về."
"Tên này... ngày phát danh sách cũng không có mặt ở kiếm quán?" Trong mắt Wenzel sự tức giận càng tăng lên, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, thản nhiên nói: "Vậy thì chúng ta chờ hắn trở về."
Thấy cảnh này, trong số các học đồ, ngay lập tức có không ít người trên mặt lộ ra vẻ hả hê.
"Lần này có trò hay để xem, người hạng ba trong khu tuyển đánh người hạng nhất?"
"Ha ha ha, tuy rằng khu tuyển không đánh vào sức chiến đấu, chủ yếu xem tiềm năng, thiên phú và cơ sở, nhưng mà hạng nhất bị hạng ba đánh cho một trận thì cũng quá khó coi rồi."
"Wenzel thực sự phát hỏa rồi, ai bảo vị trí của hắn bị Phương Tinh Kiếm đoạt."
Ogdon thấy thế, ánh mắt hắn cũng sáng lên hướng về Wenzel đi tới.
Kayle nhíu mày, hỏi: "Wenzel, ngươi tìm Tinh Kiếm làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận