Ma Thần Nhạc Viên

Chương 256: 1 đường về phía trước

Với định lực của Phương Tinh Kiếm, chỉ hơn mười giây công phu đã thích ứng với tình huống nồng độ gấp 10 lần, căn bản không bị những tin tức này ảnh hưởng. Hắn tiếp tục cất bước, một mạch đi đến khu vực có nồng độ gấp 30 lần, khắp nơi vẫn là rừng cây và núi nhỏ, giống như một công viên rừng rậm hiện đại, chỉ là dọc đường, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu hắn đều cảm giác được trong rừng cây hắc ám dường như có vô số con mắt đang rình rập hắn. Hắn biết đó là đám hung thú thủ hộ đang giám sát hắn, nhưng hắn đã có được quyền hạn Thánh Địa nồng độ gấp 100 lần, tự nhiên không sợ chúng theo dõi, một đường nhanh chân tiến tới. Hắn cũng nhìn thấy rất nhiều tòa nhà lớn xây dựng ven đường, mỗi tòa nhà lớn đều được xây bằng đá cẩm thạch khổng lồ, trống trải, to lớn, mênh mông, tràn đầy một loại khí tức xưa cũ. Phương Tinh Kiếm có thể cảm giác được bên trong phần lớn các gian phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng xé gió mãnh liệt, tiếng nổ vang như sấm hoặc các loại khí tức độc đáo như kiếm ý, đao ý. Hắn biết đó đều là người đang tu luyện, nghiên cứu, bế quan ở bên trong. Hắn không quan tâm những chuyện đó, một đường không ngừng tiến tới, cảm giác xung quanh càng ngày càng dày đặc Dĩ Thái Mê Tử, cảm giác mình giống như một cái thùng rác, đại não không ngừng bị nhét vào các loại rác rưởi. Cũng giống như việc hắn là một chiếc máy tính đời cũ lại bị ép nhét vào một lượng dữ liệu lớn có thể bóp nát phần cứng của hắn. Dù là với ý chí và trí tuệ của Phương Tinh Kiếm, cũng không nhịn được phải dừng lại ở khu vực có nồng độ Dĩ Thái Mê Tử gấp 50 lần, ngồi phịch xuống đất. Hắn không ngừng điều chỉnh cơ thể, thả lỏng hơi thở, dời sự chú ý, từng chút một thích ứng với thủy triều thông tin đáng sợ hơn do nồng độ Dĩ Thái Mê Tử gấp 50 lần mang đến. Phải biết rằng đây chỉ là 10% độ đồng bộ Dĩ Thái của hắn, hắn thực sự khó có thể tưởng tượng những kỵ sĩ phong hào cấp cao hơn, khi đến nơi này sẽ có cảm giác như thế nào. Chẳng trách, theo độ đồng bộ Dĩ Thái tăng lên, có người sẽ không chịu nổi sự xung kích của tin tức mà phát điên, thậm chí trở thành người sống đời sống thực vật. Đủ loại tin tức vô nghĩa chợt lóe lên trước mặt Phương Tinh Kiếm, bị hắn tùy ý nhét vào đại não. Ngay lúc này, phía sau hắn có tiếng bước chân vang lên. Trong Thiên Nhân Cảm Ứng của Phương Tinh Kiếm, đó là một thanh niên có mái tóc dài màu đỏ, cười hì hì nhìn Phương Tinh Kiếm nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ? Loại nồng độ Thánh Địa này, không phải nơi mà ngươi có thể tùy tiện đến đâu." Phương Tinh Kiếm lắc đầu, ra hiệu mình không sao, đứng dậy định tiếp tục đi về phía sâu bên trong, nồng độ Dĩ Thái Mê Tử càng cao, càng có nhiều thông tin, càng có nhiều hạng mục để lựa chọn khi chuyển chức. Tên thanh niên tóc đỏ vỗ vai Phương Tinh Kiếm nói: "Ta thấy ngươi thôi đi, nói thật thì đến đứng cũng không vững, sao được phê duyệt vào sâu bên trong Thánh Địa thế này? Hơn nữa, hình như ta chưa từng thấy ngươi, ngươi là người mới sao? Sao ngươi lại cứ nhắm mắt thế? Có cần ta gọi thầy thuốc cho ngươi không? Thấy ngươi khó chịu vậy, vẫn là đừng đi vào, khó chịu thế này thì làm sao tập trung được chứ? Tu luyện là phải thuận theo tự nhiên, nước lên thuyền lên, sao lại xằng bậy như ngươi... " "Câm miệng." Phương Tinh Kiếm chỉ cảm thấy miệng của đối phương như 500 con vịt, không nhịn được lạnh mặt cắt ngang đối phương: "Ngươi nên làm gì thì làm đi, đừng đến làm phiền ta." Chàng trai tóc đỏ nhún vai, đang định nói tiếp thì lại có một người phụ nữ tóc tím đi tới, nhìn Phương Tinh Kiếm đang ngồi xếp bằng dưới đất, cười nói: "Lại là một kẻ mới đến không biết tự lượng sức mình sao? Tưởng mình thiên phú vô song nên xông thẳng vào Thánh Địa có nồng độ cao. Mau quay lại đi thôi, cẩn thận ở lại đây mà mất ý thức." Phương Tinh Kiếm không thèm để ý họ, cảm thấy ý thức hơi buông lỏng một chút, liền đứng dậy, tiếp tục đi về phía sâu trong Thánh Địa. "Này, ngươi thật sự không thể tiếp tục đi được đâu." Chàng trai tóc đỏ nhíu mày nói: "Ngươi là tân sinh đúng không? Có ai nhắc nhở ngươi chưa? Nồng độ Dĩ Thái Mê Tử càng cao thì hiệu quả tu luyện càng tốt, nhưng không phải ai cũng có thể tiếp nhận nồng độ cao ngay được đâu. Ngươi cứ tiếp tục như vậy thì rất nguy hiểm đấy." Cô gái tóc tím bên cạnh bất đắc dĩ nhìn chàng trai tóc đỏ nói: "Solon, ngươi lại muốn quản chuyện bao đồng đấy à? Hôm nay chúng ta đã nói là cùng nhau tu luyện hợp kích kỹ rồi mà." "Nhưng không thể mặc kệ hắn được." Solon nhìn Phương Tinh Kiếm từng bước một đi về phía sâu bên trong con đường nhỏ, không nhịn được đi theo sau đối phương, tiếp tục khuyên: "Thấy ngươi khó chịu như vậy, thật sự đừng đi nữa, như vậy không có lợi cho não của mình đâu. Ngươi ở khu vực có nồng độ gấp 30 hoặc 40 lần, thích ứng vài ngày rồi hãy đi tiếp." Thế nhưng Phương Tinh Kiếm căn bản không để ý đến hắn. Phương Tinh Kiếm, người nắm giữ kiếm thuật đệ nhất thiên hạ, sớm đã phát hiện ý chí, dũng khí, trí nhớ, năng lực liên kết và năng lực xử lý của đại não đều vượt xa bạn bè cùng lứa. Với người thường, việc thích ứng nồng độ Dĩ Thái Mê Tử cần tốn thời gian, nhưng với hắn thì chỉ cần nghỉ ngơi một chút đã thích ứng được hơn phân nửa. Thấy đối phương không hề để ý đến Solon, cô gái tóc tím bên cạnh nói: "Được rồi, đừng để ý đến hắn, ngươi quản được một lần chẳng lẽ còn quản được cả đời người ta sao? Hắn muốn tự tìm đến cái chết thì cứ để hắn đi." Solon bị cô gái tóc tím bên trái níu, bên phải kéo, cuối cùng cũng bị lôi đi. Chỉ là trước khi đi, vẫn không ngừng nhắc nhở Phương Tinh Kiếm đừng đi quá sâu, nếu gặp nguy hiểm thì hãy kêu cứu thật to. Phương Tinh Kiếm không để ý đến bọn họ. Đi một đoạn đường sau đó, liền cảm thấy đầu óc càng ngày càng thông suốt, dường như dần quen với việc nồng độ Dĩ Thái Mê Tử tăng cao, hắn thậm chí còn bắt đầu học được cách có lựa chọn tiếp thu các loại thông tin. Thông tin có ích thì tiếp nhận, vô ích thì nhét thẳng vào sâu trong ký ức, coi như rác rưởi vứt ở đó. Dần dần, hắn phát hiện giống như chất lượng hình ảnh từ 640*480 đã biến thành 1920*1080, Thiên Nhân Cảm Ứng trong đầu hắn tạo ra cảnh tượng quanh người trong vòng mười mét càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng sáng sủa. Dường như mỗi tấc không gian trong vòng mười thước đó đều vô cùng quen thuộc đối với hắn, như chính cơ thể mình vậy. Cảm nhận được cảm giác càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng quen thuộc này, hắn càng trở nên khao khát nhiều Dĩ Thái Mê Tử hơn. Tốc độ của đôi chân không ngừng tăng nhanh, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt thậm chí theo bản năng khởi động Vô Thân Tướng, cả người xé rách không khí, xô ra một hành lang gần như chân không, vèo vèo vèo không ngừng tiến tới. Solon và cô gái tóc tím ban đầu còn đi phía trước chỉ cảm thấy một trận sóng xung kích cường liệt nổi lên, một vệt đen xẹt qua người bọn họ, Phương Tinh Kiếm đã biến mất xa tầm mắt của họ. Đương nhiên, chỉ bằng mắt thường không thể nhìn thấy bóng dáng của Phương Tinh Kiếm. Thế nhưng hai người đều là kỵ sĩ phong hào, đã bước vào cường giả Thiên Nhân Cảm Ứng. Dù Phương Tinh Kiếm có nhanh hơn nữa, chỉ cần đi ngang qua phạm vi mười mét quanh họ, thì vẫn sẽ bị họ bắt giữ. "Không xong, hắn phát điên rồi." Solon kinh hãi, lập tức đuổi theo: "Nhất định phải ngăn cản hắn, cứ tiếp tục lao xuống thế, nồng độ càng lúc càng cao, sẽ thực sự tẩu hỏa nhập ma, biến thành người điên." Cô gái tóc tím bất đắc dĩ lắc đầu: "Thật là xui xẻo, vừa mới trở lại Thánh Địa đã gặp phải loại nhóc con miệng còn hôi sữa này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận