Ma Thần Nhạc Viên

Chương 162: Vanessel gia

Râu cá trê hơi ngẩn người, sau một khắc nhớ đến việc mình lại bị một người mù xem thường thì cơn giận bốc lên theo men rượu, mặt đỏ bừng đứng dậy, quát: "Ngươi nói vớ vẩn cái gì đấy?" Nhưng hắn vừa dứt lời, còn chưa kịp định thần, thì Phương Tinh Kiếm đã đứng ngay trước mặt hắn, một cước dẫm lên ngực, trực tiếp đạp hắn xuống đất. Râu cá trê còn định phản kháng, một tay định rút mã tấu sau lưng, thì kiếm của Phương Tinh Kiếm đã quét tới, hàng loạt kiếm khí chém vào hai mươi mốt yếu huyệt trên người hắn, suýt chút nữa đã chém hắn thành một đống máu me be bét, ngã lăn ra đất. Thực lực của hắn chỉ mới nhất chuyển, nhiều nhất chỉ ngang hàng với các huấn luyện viên kỳ cựu trong học viện, thua xa Phương Tinh Kiếm, hơn nữa lại uống rượu nên tư duy chậm chạp, hành động trở nên vụng về, càng không thể là đối thủ của Phương Tinh Kiếm, đứng trước Vô Thượng Kiếm Ý của hắn, cả người hắn toàn là sơ hở. Mà tốc độ của Phương Tinh Kiếm quá nhanh, những người xung quanh còn chưa kịp phản ứng, thì râu cá trê đã máu me đầm đìa ngã xuống đất. Đuôi ngựa nam bên kia lúc này mới hoàn hồn, hắn vừa đứng lên định rút kiếm, thì Phương Tinh Kiếm đã nhíu mày, Dĩ Thái sóng kiếm ý tùy tâm mà động, chém ra không gian. Đuôi ngựa nam vừa đứng dậy đã thấy quần áo trên người "xoẹt" một tiếng nát tan, vừa muốn sờ vào trường kiếm thì đã cảm thấy nhẹ bẫng, trường kiếm đã nằm trong tay Phương Tinh Kiếm. Phương Tinh Kiếm khẽ lắc đầu với đuôi ngựa nam, ý cảnh cáo quá rõ ràng. Đuôi ngựa nam ngơ ngác nhìn Phương Tinh Kiếm một chân dẫm trên ngực râu cá trê, nuốt nước miếng, nhưng không tài nào có gan đối đầu. Phương Tinh Kiếm dưới chân hơi dùng lực, gã kỵ sĩ râu cá trê lập tức thét thảm, vết thương lại tuôn ra một dòng máu tươi. Phương Tinh Kiếm cất giọng: "Chấn Cương của ta đâu?" "Ngươi nói gì ta không biết!" Râu cá trê gào lên: "Ngươi tấn công kỵ sĩ chính thức, tấn công quân nhân đế quốc, ngươi chết chắc rồi!" "Ngươi cũng được xem là quân nhân? Lúc ta ở Vịnh Goring giết Mmcoya có thấy bóng dáng của ngươi đâu." Nói rồi, đầu mũi kiếm trong tay Phương Tinh Kiếm gật liên tục, hàng loạt kiếm khí Thái Lam Phong tựa như cơ quan súng bắn ra, xé tan quần áo của râu cá trê, trên người toàn là những vết thương nhỏ li ti. Cảm giác được từng tấc da thịt bị dao xẻ thịt, râu cá trê lộ rõ vẻ kinh hãi trên mặt. Phương Tinh Kiếm thản nhiên nói: "Ta hỏi lại lần nữa, Chấn Cương của ta ở đâu? Hiện tại ta chém một cánh tay của ngươi, đến trước mặt Trấn Tây quân Kirot, ngươi nghĩ hắn sẽ trách ta sao?" Râu cá trê bỗng dưng mềm nhũn cả người, hạ giọng nói: "Chấn Cương đã bị bọn ta bán rồi." "Bán cho ai?" "Bán cho nhà Vanessel, chính là chủ nhân quán rượu này." Phương Tinh Kiếm vỗ vỗ hai má râu cá trê, nhỏ giọng nói: "Nếu để ta biết ngươi lừa ta..." "Tôi thề tôi không lừa ngài." Râu cá trê chán nản nói: "Ngài không tin có thể hỏi quản sự ở đây." Phương Tinh Kiếm liếc mắt nhìn tên quản sự kia, rồi một bước đã đến trước mặt hắn. Tên quản sự kia vừa quay người định bỏ chạy, đã thấy mình đâm sầm vào ngực Phương Tinh Kiếm. "Bọn chúng đã bán Chấn Cương cho ai?" Quản sự mặt có chút khó coi, nhìn Phương Tinh Kiếm đang nhắm mắt: "Đại nhân, chuyện này không phải là chuyện ngài có thể nhúng tay." "Ồ? Không phải là chuyện ta có thể nhúng tay?" Phương Tinh Kiếm cười ngồi xuống, theo động tác của hắn, một cái ghế đã bị khí lưu đẩy đến dưới người hắn. "Ngươi cần bao lâu để gọi người đến? Gọi được bao nhiêu người?" Tên quản sự lạnh lùng nhìn Phương Tinh Kiếm, nói: "Nửa canh giờ, bốn kỵ sĩ, một ngàn học đồ." Phương Tinh Kiếm mỉm cười nói: "Vậy đi đi, ta ở đây chờ ngươi." Quản sự ngạc nhiên nhìn Phương Tinh Kiếm, phát hiện đối phương quả thực cho phép hắn rời đi, hắn thận trọng từng bước rời đi, mãi đến khi đến cửa mới dừng lại, nhìn Phương Tinh Kiếm nói: "Kỵ sĩ trẻ tuổi, ngươi đang chọc vào thế lực tuyệt đối không nên chọc vào." Trong lúc nói chuyện, bốn người xung quanh, kể cả gã nhân viên giao hàng đều đã bỏ trốn, xung đột cấp kỵ sĩ không phải là chuyện bọn họ có thể xem. Râu cá trê và đuôi ngựa nam nhìn tình hình trước mắt, nhìn nhau một cái, trong mắt đều là bất lực, bây giờ bọn họ muốn rời đi, nhưng Phương Tinh Kiếm đang ngồi ở đây, làm sao mà bọn họ đi được. Ngay khi hai người cảm thấy đau khổ vô vàn, thì Phương Tinh Kiếm lại lên tiếng: "Tiền bán Chấn Cương, đều ở trên người các ngươi hết rồi chứ." Đuôi ngựa nam gật gật đầu nói: "Ở trên người chúng tôi, tổng cộng 1500 kim, mỗi người chúng tôi 750 kim." Vừa nói, hắn vừa lấy ra một túi kim tệ từ trong ngực, ném xuống đất, tạo thành một tiếng động lớn. Tên râu cá trê thở dài một tiếng, dưới mấy luồng kiếm khí lướt qua, cũng đành phải móc ra kim tệ, để lên trên mặt đất. Chớp mắt, nửa canh giờ đã trôi qua, tiếng bước chân dày đặc vang lên. Phương Tinh Kiếm khẽ nhúc nhích lỗ tai: "Ừ? Cũng đúng là kỵ sĩ, ba... Không... Tổng cộng bốn tên kỵ sĩ? Gia tộc Vanessel này cũng có chút bản lĩnh." Trong tai hắn, vô số tiếng bước chân lẫn vào nhau, có bốn tiếng bước chân đặc biệt có lực, trầm ổn, tựa như những ngọn núi nhỏ đang di chuyển, đặc biệt phía trên những tiếng bước chân đó, tiếng tim đập như máy bơm, vang lên ào ạt. Cùng lúc đó, những tiếng bước chân khác cũng vang lên theo. ... Bên trong hành lang ngoài đại sảnh, mấy trăm võ kỹ học đồ chậm rãi bao vây toàn bộ rìa ngoài đại sảnh, người dẫn đầu là Rotta từ từ đi về phía cửa đại sảnh, bên cạnh nàng, một thanh niên có tướng mạo giống nàng, nhưng gầy yếu và thấp hơn rất nhiều không ngừng nói: "Tỷ, tỷ khó về một chuyến, lần này nhất định phải thay ta hả giận, ta chỉ là làm ăn cẩn thận thôi, kết quả lại có người trực tiếp ức hiếp đến tận nhà Vanessel chúng ta, không thể tùy tiện bỏ qua cho hắn được." Rotta mặc lễ phục kỵ sĩ, vẫn không che giấu được những đường cong ưu mỹ trên cơ thể, tóc đuôi ngựa tung bay, cả người tràn đầy vẻ anh khí đặc trưng của nữ kỵ sĩ, hai hàng lông mày cong lên như kiếm, tựa như nữ anh hùng trong truyền thuyết. Vừa nói, thanh niên lại hướng về ba người kỵ sĩ trung niên bên cạnh: "Chú Davis, chú Sinor, chú Degas, các chú có thể phải giúp cháu." Ba vị kỵ sĩ trung niên thuộc nhà Vanessel cười nhìn thanh niên, trong mắt tràn đầy vẻ yêu thương. Bọn họ đều là chú của thanh niên, thanh niên tên là Dalits, là em trai sinh đôi của Rotta, nhưng trái với sự dũng mãnh, thông minh, tài giỏi của Rotta từ nhỏ, Dalits có thể nói là bất tài, càng không hy vọng trở thành kỵ sĩ. Nhưng hắn lại có một ưu điểm, đó là rất biết cách làm hài lòng các trưởng bối, cho nên dù không trở thành kỵ sĩ, ngược lại càng được các trưởng bối thương yêu hoặc nói là thương hại, để hắn phụ trách rất nhiều công việc của gia tộc, bình thường cũng rất quan tâm chăm sóc hắn. Tuy Dalits đôi lúc cũng gây ra chuyện hoang đường, nhưng trong mắt các trưởng bối quý tộc, đó chẳng qua là chút nông nổi của tuổi trẻ, trong số bọn họ ai hồi trẻ mà không từng ngông cuồng. Nghe em trai mình nói, Rotta cau mày, hai hàng lông mày cong lên như kiếm sắc, tràn đầy sát khí. "Dalits, ta còn lạ gì mấy trò gian của ngươi? Bình thường bắt nạt dân thường còn có thể bỏ qua, lần này ngươi lại dám chọc vào quân Trấn Tây, chọc kỵ sĩ đến đây? Đừng để ta biết ngươi đã làm chuyện gì mất đầu, nếu không ta nhất định một thương đâm chết ngươi, kể cả ba ba cũng không bảo vệ được ngươi." Dalits nghe xong, đầu hơi rụt lại, đời này hắn sợ nhất chính là cô tỷ mê võ này, có thể nói từ nhỏ bị đối phương huấn đến lớn. Một khắc sau, cả đám người bước vào đại sảnh, liền thấy Phương Tinh Kiếm đang an an ổn ngồi trên ghế, tựa như đang ngồi ở nhà mình vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận