Ma Thần Nhạc Viên

1062 chế tạo

"1062 chế tạo 'Có thể thao túng sức mạnh đất trời, vũ khí thông thường vừa xuất hiện, e rằng cũng sẽ bị chuyển hóa hoặc thậm chí trực tiếp khống chế.' 'Cần phải mạnh mẽ hơn một chút, hoàn thiện hơn một chút, tốt nhất là có thể đạt tới một phần trăm sức lực của ta. . .' Vô số vũ khí khoa học kỹ thuật siêu cường đại, thần bí bị Phương Tinh Kiếm từng cái loại bỏ, trong đó phần lớn là những thứ mà Thần Đế quá khứ cũng không thể chế tạo ra. Cuối cùng, một tạo vật siêu khoa học kỹ thuật xuất hiện trước mặt Phương Tinh Kiếm, đó là một loại vũ khí tối thượng mà trước đây trên địa cầu, ngay cả Thần Đế cũng hao tổn tâm cơ muốn rèn đúc, nhưng lại không thể chế tạo ra, nắm giữ những tính năng siêu cấp không gì sánh được. Nhìn hình ảnh bên trong văn bản, trên mặt Phương Tinh Kiếm rốt cuộc cũng lộ ra vẻ hài lòng: 'Người nhân tạo sao... Không tệ.' 'Đủ sức đối kháng với cường giả Đại Đạo cảnh, thậm chí cũng không cần cao thủ Thiên Cương cảnh đi trang bị.' Nhìn từng hạng tính năng của người nhân tạo, vẻ mặt Phương Tinh Kiếm ngày càng thỏa mãn. Nếu như lúc trước khi tác chiến với Thần Đế, đối phương chế tạo ra thứ này, e rằng hắn cũng rất khó đánh bại đối phương. Bất quá với cảnh giới bây giờ của hắn mà quay lại chế tạo người nhân tạo này, thì mạnh mẽ như thác lũ, không có quá nhiều khó khăn, thậm chí hắn còn có thể đưa rất nhiều vũ khí khoa học kỹ thuật khác vào người người nhân tạo này. Thế là trong khoảng thời gian kế tiếp, từng tòa nhà xưởng kim loại khổng lồ mọc lên như nấm ở vùng ngoại ô Thần Kinh, thu hút vô số ánh mắt tò mò của mọi người. Bên trong ba châu, lại càng có vô số ngọn đồi bị khai phá, di chuyển đột ngột, một lượng lớn khoáng sản bị Phương Tinh Kiếm trực tiếp chuyển đến trong công xưởng để chế tạo vũ khí. Không cần dây chuyền sản xuất, cũng không cần công nhân, theo Kiếm Giới cao chiều đánh ra từng đạo từng đạo sức mạnh xuống giới vật chất, đủ loại can thiệp vật chất trực tiếp xảy ra, các môi trường nhiệt độ cao, nhiệt độ thấp, vô trùng, đậm đặc trực tiếp hình thành. Các loại khoáng sản đột ngột xảy ra đủ loại biến hóa, bị từng luồng sức mạnh vô hình can thiệp, trực tiếp chuyển hóa thành các loại linh kiện, cuối cùng được ghép lại với nhau biến thành các loại vũ khí. Một lượng lớn súng trường điện từ, Power Armor được sản xuất ra liên tục, đến cả hệ thống Vũ Trụ Kỵ Sĩ, còn có người nhân tạo, càng khiến Phương Tinh Kiếm tốn nhiều tinh lực hơn. Phương Tinh Kiếm trực tiếp ở phía dưới nhà xưởng đào thông một kiến trúc to lớn sâu năm mươi km, chuyên dụng cho việc chế tạo vũ trụ kỵ sĩ và người nhân tạo, chỉ là các linh kiện, vũ khí bổ trợ tiêu hao tài nguyên thôi, cũng đủ để tạo ra hàng trăm chiếc tàu sân bay trên địa cầu. Cùng lúc đó, việc xây dựng cơ sở hạ tầng ở Kinh Châu và U Châu cũng không hề dừng lại, những thứ này đối với Phương Tinh Kiếm mà nói còn dễ hơn so với việc chế tạo vũ khí, các loại ô tô, đường xi măng, mạch điện, đường nước ngầm được tạo ra, cảnh tượng thành thị Thần Kinh đặc biệt ngày một đổi mới, thậm chí khiến rất nhiều người bình thường có chút không thể nhận ra. Mà đang lúc Phương Tinh Kiếm tiến hành xây dựng cơ bản và quân bị lớn ở trong nước thì Thái Tử ở phía bên kia cũng sắp hoàn thành việc chinh phục Bắc Nguyên Châu cuối cùng. Bên ngoài Trấn Bắc Thành, thủ phủ của Bắc Nguyên Châu, Thái Tử mặc lụa trắng đứng lơ lửng trên không trung. Gió lạnh phương Bắc thổi vào người nàng, vén tấm lụa trắng trên người nàng lên, phối hợp với khuôn mặt lạnh lùng của nàng, chiếu rọi nàng hệt như tiên nữ cung trăng hạ phàm. Mặc dù vẻ ngoài của nàng trông có vẻ hiền lành, thậm chí có thể được xưng là ưu mỹ động lòng người, nhưng ở trên đầu tường Trấn Bắc Thành, đông đảo quân sĩ lại một mảnh như gặp đại địch, nhìn bóng dáng Thái Tử như thể đang nhìn thấy quái thú diệt thế. Thực sự là trong khoảng thời gian này Thái Tử đã tàn phá Bắc Nguyên Châu quá mức, hung danh quá lớn. Trong khoảng thời gian này hầu như mỗi ngày đều có lính đào ngũ trong tàn quân của Tín Vương, vốn dĩ khi Tín Vương xuất chinh, cũng chỉ để lại mấy vạn binh sĩ trấn thủ Bắc Nguyên Châu. Đến bây giờ, trên đầu tường Trấn Bắc Thành chỉ còn lại một ít người già yếu bệnh tật, số lượng không quá mấy trăm, hơn nữa nếu một khi khai chiến, thì e rằng bọn họ cũng sẽ đầu hàng ngay lập tức. Mà giờ khắc này, bên trong Trấn Bắc Thành càng là đã trở nên hỗn loạn bởi sự xuất hiện của Thái Tử. Có người phá phách cướp bóc gây sự, có người muốn chạy ra khỏi thành trì, có người muốn mở cửa thành đầu hàng, càng nhiều người dân thường thì lại trốn ở nhà mình run rẩy. Mất đi quân đội trấn áp, toàn bộ thành trì đều đã trở nên vô cùng hỗn loạn. Bên trong Vương phủ của Tín Vương, con trai thứ ba của Tín Vương, Phương Đào, đang vội vã bước đi trong hành lang phủ giống như kiến bò trên chảo nóng. Là con trai thứ ba của Tín Vương, hắn từ nhỏ đã được bồi dưỡng tỉ mỉ, tu vi một thân cũng đạt tới Địa Sát cảnh giới, đã luyện đầy đủ ba mươi khiếu huyệt. Bản thân hắn ở Sĩ Lâm cùng quan trường Bắc Nguyên Châu từ trước đến giờ cũng có tiếng hiền đức, quanh năm phụ trách các vấn đề tài chính ở Bắc Nguyên Châu. Sau khi Tín Vương dẫn đại quân xuất chinh thì chính hắn là người phụ trách lưu thủ Bắc Nguyên Châu. Giờ khắc này Phương Đào đang đi được nửa đường thì đột nhiên nhìn thấy một tên hộ viện đang ôm một túi lớn chạy về hướng cửa sau của Vương phủ, trên mặt hắn lập tức hiện lên một tia sát ý. “Lớn mật!” Theo một đạo kiếm khí bắn ra từ đầu ngón tay hắn, trực tiếp xuyên thủng chân của hộ viện, người kia kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất, khi nhìn thấy Phương Đào trước mắt, lập tức lớn tiếng cầu xin tha thứ: "Thiếu gia tha mạng, ta bị mỡ heo làm mê muội tâm trí, thiếu gia tha mạng, ta không dám nữa." Phương Đào không để ý đến hắn, trực tiếp mở cái túi ra, ngay lập tức thấy được một lượng lớn bộ đồ ăn bằng vàng bạc, còn có đồ cổ ngọc thạch. "Cẩu nô tài, ngươi cũng dám phản ta?" Nhìn Phương Đào đang tức giận trước mặt, tên hộ viện kia dường như cũng biết giờ phút này có biện giải thế nào cũng vô dụng, liền lớn tiếng mắng: “Tín Vương phủ các ngươi tạo phản, bây giờ đại quân triều đình đánh tới, tiếp theo chính là kết cục diệt tộc. Ta một hộ viện, cái gì cũng không biết, đã mang tội chết mất đầu trên cổ rồi, ta chẳng lẽ không thể trốn?” "Vô liêm sỉ." Phương Đào chỉ cảm thấy nộ khí trong lòng bốc lên, việc mà hắn lo lắng nhất bị đối phương nói ra, càng làm trong mắt hắn mang theo một chút sợ hãi, chỉ thấy hắn một chỉ điểm ra, tiếng gào thét của kiếm khí xé rách trời cao, chém tên hộ viện trước mắt thành vô số mảnh thịt vụn. “Không thể do dự nữa.” Nhìn mảnh thịt vụn trên đất, Phương Đào bước chân, nhanh chóng hướng về phía hậu viện đi đến, trên đường đi hắn liền thấy ngày càng có nhiều gia nhân muốn trộm đồ rồi đào tẩu, thậm chí còn có một ít quản sự và quản gia cũng ở trong số đó. Sau khi Phương Đào giết mười mấy người, tâm tình hắn từ lúc đầu phẫn nộ dần dần trở nên kinh hoàng, cảm giác sợ hãi về tương lai tựa như gió lạnh mùa đông thổi vào người hắn, khiến cho hắn từ đầu đến chân chỉ có thể cảm nhận được một mảnh lạnh lẽo. ‘Lòng người ly tán rồi. . .’ Một loại cảm giác không thể cứu vãn tràn ngập khắp cơ thể hắn, cũng khiến hắn thêm kiên quyết với quyết định bỏ trốn của mình. Đi đến một gian phòng trong hậu viện, hơn mười người phụ nữ và trẻ con đã sớm tụ họp lại một chỗ, các phu nhân hai mắt đỏ hoe, một bộ dáng khóc sướt mướt, nhìn thấy Phương Đào thì tâm tình lại càng thêm bực bội. Những người này chính là các quyến thuộc quan trọng của Tín Vương phủ, các thiếp thất và con thứ thông thường thì căn bản đều không được thông báo, bởi vì Phương Đào biết một khi muốn chạy trốn, thì càng ít người càng tốt. Nhìn thấy Phương Đào xuất hiện, đông đảo các phu nhân lập tức lo lắng xông tới, nhao nhao ồn ào lên: "Đào nhi, sao rồi?" "Cái kia Mã Lệ thật sự đánh tới sao?" "Trong thành binh mã có thể ngăn cản hay không?" "Ô ô ô, triều đình sẽ không giết chúng ta sao? Chúng ta nói thế nào cũng là người của Phương gia mà!" "Tất cả im miệng." Đúng lúc các phu nhân đang ồn ào nhốn nháo cả lên, một quý phụ tóc đen dài búi cao, chống nạnh, mặc áo bào lụa đứng dậy, tức giận nói: “Khóc sướt mướt trông ra cái thể thống gì? Bây giờ đã là thời điểm mấu chốt rồi, câm miệng hết cho ta.” Người phụ nữ có vẻ uy nghiêm đậm đặc này, chính là vợ cả của Tín Vương, chủ mẫu trong vương phủ, Hà Thị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận