Ma Thần Nhạc Viên

Chương 78: Bắt đầu

Chương 78: Bắt đầu
Mấy ngày sau, lớp thi đấu bắt đầu ngày thứ nhất.
Phương Tinh Kiếm đang luyện công trong phòng chậm rãi dừng lại, nhìn bảng trên cấp 20 Thái Lam Phong Kiếm, thở ra một hơi.
"Cuối cùng cũng coi như xong rồi."
Khiến Phương Tinh Kiếm thỏa mãn là, Thái Lam Phong Kiếm cấp 20 vẫn không phải là mãn cấp, ngoài ba thước ánh kiếm, còn có thêm một cái năng lực đặc biệt cấp 20.
Cấp 20 Thái Lam Phong Kiếm, người sử dụng đối với kiếm thuật, khí lưu lý giải đạt tới đỉnh cao, chẳng những có thể đột ngột tạo ra các loại kiếm khí, còn có thể lấy kiếm khống khí, lấy khí ném kiếm...
Học viện lớp thi đấu, ở phía đông mười mấy cây số bên ngoài một toà trong cốc tiến hành. Toàn bộ hẻm núi hướng bắc nam, dài hai km, rộng một kilômét, vách đá ước chừng cao trăm mét, bên trong cốc cây cỏ mọc um tùm, các loại động vật hung bạo hình nhỏ vô số.
Mà bây giờ, vô số người đã chọn vị trí tốt nhất trên vách đá, từng người quan sát chiến trường bên trong cốc.
Lớp thi đấu tổng cộng 4 ngày, hai ngày trước là thi đấu tiểu tổ, mỗi lớp mỗi ngày một trận.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư là cuộc thi vòng loại, hai người đầu lớp trực tiếp vào bán kết, vị trí thứ ba, tư, năm, sáu, bốn đội này sẽ tiến hành hai cuộc tranh tài, chọn ra 2 đội cùng hai người đầu tiểu tổ thi đấu có điểm cao nhất vào bán kết.
Ngày thứ năm chính là trận chung kết.
Mỗi trận tranh tài diễn ra theo phương thức là, hai đội nhân mã phân biệt ra trận ở vùng cực nam và cực bắc của hẻm núi, tại điểm xuất phát của họ sẽ có một pháo đài mô hình nhỏ, chỉ cần chiếm được pháo đài nhỏ của đối phương là coi như thắng.
Còn nếu quá 2 giờ mà hai bên không thể chiếm được pháo đài đối phương thì sẽ tính là hòa. Điều kiện duy nhất để chiếm pháo đài, đó là trong pháo đài không còn lực lượng phản kháng của đối phương.
Tranh tài như vậy rõ ràng đầy tính đối kháng, nhưng vì dù sao cũng là kỵ sĩ được quốc gia phong tước, nên toàn bộ quá trình cấm chỉ sử dụng công kích chí tử, lấy luận bàn giao lưu làm chủ.
Dù vậy, hàng năm vẫn có kỵ sĩ bị trọng thương trong tranh tài, thậm chí cứ vài năm lại có kỵ sĩ tử vong, vì đao kiếm vô tình, huống hồ muốn có hiệu quả thực chiến thì không thể không chịu rủi ro nhất định, kỵ sĩ tu luyện sát pháp muốn tiến bộ thì thực chiến là điều tất yếu.
Mà hôm nay trận so tài thứ nhất, chính là 256 ban của Phương Tinh Kiếm quyết đấu với 253 ban, lớp trên bọn họ ba năm. Vì chiến thắng Renault, Tu Y đám người của 252 ban có độ khó càng lớn, nên phần lớn mọi người đều cho rằng việc có thể thắng 253 ban hay không chính là mấu chốt lớn nhất cho việc lớp của họ có thể vượt qua vòng bảng hay không.
Jack, Anthony, Barbara, Ferdinand và những người khác đã ra trận từ sớm, đứng trước pháo đài phía nam, lo lắng nhìn về hướng cửa hang.
Barbara cau mày nói: "Wenzel rõ ràng là không đến rồi, nhưng mà Phương Tinh Kiếm là sao thế? Còn 3 phút nữa là bắt đầu, sao hắn còn chưa tới."
"Yên tâm đi, hắn nhất định sẽ tới." Anthony tự tin nói, nhưng mắt hắn cũng không rời khỏi hướng cửa động.
Khi mọi người đang chờ đợi trong lo lắng, từ hướng cửa động đột nhiên vang lên tiếng va chạm kim loại lanh canh, nghe như vô số kim loại va vào nhau, âm thanh truyền đến từ rất xa.
"Âm thanh gì vậy?"
"Là Phương Tinh Kiếm đến rồi sao?"
Mọi người nhìn chăm chú, Phương Tinh Kiếm cõng một cái sọt lớn từ trong hang động chậm rãi bước ra, trong sọt có ít nhất ba mươi thanh trường kiếm kim loại trở lên, chúng không ngừng lắc lư theo bước chân của Phương Tinh Kiếm, va chạm, phát ra những tiếng thanh thúy.
Barbara cau mày nói: "Cái tên này đang làm gì vậy?"
Ferdinand cũng khó hiểu nhìn Phương Tinh Kiếm.
Chu Dũng và Katel nhìn thấy Phương Tinh Kiếm giữa lưng thì thấp thỏm, không có Wenzel làm chỗ dựa, bọn họ thật sự sợ Phương Tinh Kiếm sẽ trút giận lên hai người họ, dù sao bọn họ đã nhiều lần ác ý hãm hại Phương Tinh Kiếm.
Jack chạy đến, nhìn một đống kiếm lớn trong sọt của Phương Tinh Kiếm, tò mò hỏi: "Ngươi mang nhiều kiếm như vậy làm gì?"
"Một thanh kiếm không đủ dùng." Phương Tinh Kiếm khẽ đảo mắt nhìn mọi người, Barbara và những người khác dựng tóc gáy, lập tức cảm giác như có mũi kiếm lướt qua cổ họ.
"Cái tên này!" Ferdinand kinh sợ đan xen trong lòng, nhìn Phương Tinh Kiếm mặt không đổi sắc, trong lòng thầm than: "Kiếm thuật của người này ngày càng đáng sợ."
Anh ta nghĩ một chút, vẫn tiến lên chắp tay nói: "Phương Tinh Kiếm, trước đây giữa chúng ta có chút mâu thuẫn, nhưng đều là hiểu lầm thôi, hy vọng sau này có thể xóa bỏ hiểu lầm, cùng cố gắng tranh giành châu tuyển."
Vừa nói, anh ta vừa móc một cái hộp vuông lớn trong túi tiền ra, đưa cho Phương Tinh Kiếm.
Phương Tinh Kiếm nhận hộp, mở ra xem, bên trong là mấy thỏi vàng, hắn đánh giá một lượt, ước chừng năm mươi kim.
Gật gật đầu, tiện tay bỏ hộp vào lòng, Phương Tinh Kiếm nói: "Được, chuyện của ngươi ta biết rồi."
Barbara phía sau Ferdinand tức giận nói: "Ferdinand! Anh đang làm gì vậy?"
Ferdinand bực mình nói: "Chúng ta và Phương Tinh Kiếm vốn không có mâu thuẫn trí mạng, trước đây chẳng qua là nể tình Wenzel mà thôi, giờ Wenzel cũng đi rồi, tôi không hiểu cô còn kiên trì cái gì?"
Barbara tức giận dậm chân, một bên Robert và Burris, hai truyền nhân phái võ đạo cũng đi về phía Phương Tinh Kiếm.
Robert đi đầu nói: "Tinh Kiếm, trận đấu sắp tới thế nào cứ theo ý của cậu, chúng tôi nghe theo cậu." Chỉ thấy Robert nhìn Phương Tinh Kiếm nở nụ cười thân mật, nào có dáng vẻ hung hăng càn quấy lúc trước.
Một bên Katel và Chu Dũng cũng muốn đến xin lỗi, lại hơi khó xuống mặt, không được như Robert dễ co duỗi, khiến cả hai tiến thoái lưỡng nan.
Thấy cảnh này, Barbara càng giận dữ: "Các người đang làm gì vậy! Chỉ vì hắn được làm Bạo Phong Kiếm Hào, các người liền đồng ý làm chó săn cho hắn?"
Sắc mặt Ferdinand lập tức trở nên âm trầm, Barbara nói vậy là mắng cả anh, anh lạnh lùng nói: "Barbara, cô ăn nói không suy nghĩ sao? Hở ra là cắn người linh tinh?"
Thấy Robert, Ferdinand, Burris, Chu Dũng, Katel đều nhìn chằm chằm vào mình, Barbara cũng hơi chùn xuống, nhưng vẻ mặt giận dữ vẫn còn, nàng hít sâu một hơi nói: "Phương Tinh Kiếm, ngươi đừng tưởng rằng ngươi làm Bạo Phong Kiếm Hào ta sẽ nghe lời ngươi, ta đây không giống như mấy người kia, thấy lợi quên nghĩa, khuất phục cường quyền. Lần tranh tài này đừng mong ta nghe theo lời ngươi!"
Phương Tinh Kiếm không lên tiếng, hắn căn bản không thèm để ý đến Barbara tự cho mình là đúng, hắn chỉ đi đến vị trí cách pháo đài 100 mét, cắm từng thanh trường kiếm trong bao xuống đất.
"Mấy người nghe đây, một lát nữa trận đấu..."
Hắn vừa nói, vừa nhanh chóng di chuyển, từng thanh từng thanh trường kiếm được cắm nhanh như chớp xuống mặt đất, mỗi thanh kiếm cách nhau khoảng một hai mét, trong nháy mắt đã kết thành một mảng, chắn phía trước pháo đài.
"Một mình ta là đủ rồi..." Phương Tinh Kiếm chỉ vào vòng kiếm cắm ra, nói: "Toàn bộ các ngươi trốn sau hàng kiếm này, ai bước ra, ta đánh người đó."
"Phương Tinh Kiếm!" Barbara là người đầu tiên lên tiếng: "Ngươi điên rồi hả?"
Những người khác sắc mặt cũng khó coi, Phương Tinh Kiếm làm vậy, hoàn toàn là xem thường bọn họ.
Ferdinand cũng mặt mày xám xịt nói: "Phương Tinh Kiếm, chúng tôi biết anh rất giỏi, nhưng anh làm vậy, quá sỉ nhục người rồi."
"Các người không nghe cũng được." Phương Tinh Kiếm lắc đầu, nhìn mọi người vẫy tay, mỉm cười nói: "Vậy ta tiêu diệt các người trước rồi mới đi đấu." Phương Tinh Kiếm làm như vậy chỉ vì chỉ có thế hắn mới một mình nắm bắt nhịp điệu của trận đấu, thỏa sức giao đấu với mỗi người trong số đối phương, tùy ý học lén kiếm thuật trong lúc giao chiến.
Cùng lúc nói ra câu đó, tâm pháp trong đầu hắn vận chuyển càng thêm vui sướng, tựa hồ đã đột phá một tầng chướng ngại.
Đồng thời, ánh mắt của hắn sáng lên, như có ánh kiếm lóe qua, đặc biệt khi nhìn chằm chằm vào Chu Dũng, người duy nhất luyện tập kiếm thuật của ban 256, lại phát ra ánh mắt giống như nhìn thấy món ăn ngon.
Hắn còn nhớ Dưỡng Pháp Kiếm của Theresa học viện, còn có mấy bộ mà hắn không học được từ người Wenzel nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận